Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123

Sắc mặt Tống Cát thay đổi: “Anh…tên nhóc này, sao anh dám nói chuyện với tôi như vậy!”

“Tôn trọng lẫn nhau thôi.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.

Nếu là năm năm trước, nếu Lâm Mộc gặp phải hai đại công tử của tỉnh Giang Nam như Tống Cát và Lương Tiểu Binh thì Lâm Mộc nhất định sẽ nịnh nọt và bám lấy họ. Nhưng sau năm năm, tâm tình của Lâm Mộc đã thay đổi từ lâu rồi.

Việc níu kéo các mối quan hệ như này cũng không đem hiệu quả khi anh thực sự cần. Kinh nghiệm từ năm năm trước đã cho Lâm Mộc thấy rõ được rất nhiều điều.

Lâm Mộc muốn làm một người mà phải khiến người khác phải bám vào anh để tồn tại, chứ anh không muốn bám vào chân chó người khác.

Trần Uyển Nhi vội vàng nói: “Tống Cát, đừng giận anh ta, tên này hay ăn nói lung tung như vậy đó, anh ta cũng đối xử với em không chút khách khí như vậy mà.”

” Uyển Nhi đã nói như vậy thì đương nhiên anh cũng sẽ không bận tâm đến anh ta, nhưng … anh thật sự không hiểu, tại sao em lại có quan hệ với một tên thiếu gia đã phá sản, lưu manh như anh ta chứ.” Tống Cát nói.

Lương Tiểu Binh lập tức nói: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa, hiện tại cũng đã đi cùng nhau rồi. Anh và Tống Cát đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho chuyến thám hiểm leo núi này rồi.”

“Được rồi!” Mọi người đồng thanh đáp lại.

Sau đó mọi người lên đường, Tống Cát và Lương Tiểu Binh lái hai chiếc xe địa hình đưa họ đến núi tuyết Tịch Linh.

Thị trấn nhỏ nơi họ dừng hiện tại là quận gần nhất với núi tuyết, xe xuất phát từ đây, sau hai giờ lái xe bọn họ sẽ đến được chân núi tuyết Tịch Linh.

Núi tuyết Tịch Linh có độ cao hơn 5.000m so với mực nước biển, vào mùa hè chỉ cách đỉnh núi vài trăm mét mới bị tuyết bao phủ hoàn toàn.

Bởi vì núi tuyết Tịch Linh đang được phát triển nên người ta cũng làm một con đường dốc để lên đến sườn núi.

Hai chiếc xe đi hết con đường mòn bên sườn núi. Mặc dù không có tuyết rơi trên sườn núi này nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn so với nơi khác.

“Xuống xe thôi, không còn đường đi nữa rồi, chúng ta phải tự mình leo núi thôi.” Tống Cát nhảy xuống xe.

Sau đó, Tống Cát và Lương Tiểu Binh phân phát đồ đạc trong xe cho mọi người. Mỗi người có một bộ quần áo chống lạnh, kèm theo ba lô đựng thức ăn, nước uống, trang thiết bị, v.v.

Túi của mỗi người đàn ông nặng hơn, còn túi của ba người phụ nữ chỉ nặng 3 đến 4kg, chỉ đựng thức ăn và nước uống của họ thôi.

Sau đó mọi người xách túi bắt đầu đi lên núi. Tuy không có đường cho xe cộ qua lại nhưng có thể men theo rừng thưa để đi lên núi. Có thể nói mọi người rất hứng thú với nơi này, trên đường đi, ba cô gái còn lấy máy ảnh ra để chụp ảnh. Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của họ rất chậm, họ cứ đi một lúc lại dừng lại.

Bọn họ chỉ mải tập trung ngắm cảnh, còn những gì Lâm Mộc quan tâm lại khác với bọn họ. Lâm Mộc có hơi kinh ngạc khi phát hiện Linh khí trong không khí ở đây rất đầy đủ, ít nhất so với những nơi Lâm Mộc từng đến, hàm lượng Linh khí ở đây đều được coi là tốt nhất.

Leo được một lúc mọi người đã mệt thở hồng hộc.

“Ngồi đây nghỉ một chút đi.” Tống Cát lên tiếng bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Cả đám người bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, uống nước rồi ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK