Ba năm trước chủ tịch Nam và phu nhân ông ấy gặp tai nạn xe cộ qua đời, tài xế cũng tử vong ngay tại chỗ, đó chính là bố Tưởng Phàm.
Nam Mẫn không trách người nhà họ Tưởng, chẳng những lo liệu cho nhà họ Tưởng từ trên xuống dưới mà còn dẫn theo Tưởng Phàm ra nước ngoài, giữ bên cạnh, sau đó vào tập đoàn Nam Thị để giúp đỡ cô.
Tưởng Phàm nở nụ cười hòa nhã: “Nhà họ Nam có ơn với nhà họ Tưởng chúng tôi, cái ơn đó nặng như núi, tôi và tổng giám đốc Nam cùng nhau trưởng thành, hay có thể nói là tôi nhìn cô ấy trưởng thành. Trong lòng tôi, cô ấy không chỉ là sếp, mà còn là em gái”.
Đôi mắt đen như mực của Dụ Lâm Hải khẽ híp lại: “Ồ, thanh mai trúc mã”.
Tưởng Phàm bật cười: “Không, tôi là người bảo vệ cô ấy. Giống như chàng kỵ sĩ bảo vệ cho công chúa của mình trong truyện cổ tích vậy. Thế nên tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt cô ấy, làm cô ấy tổn thương”.
Nói đến đây, vẻ dịu dàng của anh ta trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, không hề có dao động cảm xúc gì.
Tưởng Phàm tiếp tục nói: “Hôm nay tôi hẹn anh ra đây để tìm hiểu một chút, rốt cuộc trong suốt ba năm tổng giám đốc Nam mất tích đó đã trải qua những gì. Anh và tổng giám đốc của chúng tôi có quan hệ gì”.
Nghe đến đó, ánh mắt Dụ Lâm Hải có vẻ thất vọng nhàn nhạt chợt lướt qua.
Anh còn định mượn quan hệ của Tưởng Phàm và Nam Mẫn để tìm hiểu xem anh ta biết được gì không, có lẽ anh sẽ tìm được đáp án mình muốn từ người này, nhưng xem ra Tưởng Phàm hoàn toàn không biết được gì cả.
Dụ Lâm Hải cầm chén trà đi, nhập một ngụm: “Quan hệ của anh với Nam Mẫn tốt như thế mà cô ấy không nói gì với anh hả?”
“Tôi không phải là anh ruột cô ấy, có một số việc cô ấy sợ tôi lo nên không nói cho tôi biết”.
Tưởng Phàm ăn ngay nói thật: “Nhưng sau khi cô ấy trở về, tôi có thể nhận ra cô ấy có tâm sự, tính cách cũng không còn hoạt bát vui vẻ như ngày xưa nữa. Tôi nghĩ trong ba năm đó, chắc chắn cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới trở thành như vậy”.
Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, anh cũng chợt nhận ra, khi Nam Mẫn vừa mới gả cho anh, đúng là cô hoạt bát hơn rất nhiều, cũng dịu dàng ngoan ngoãn lắm.
Nhưng bây giờ trước mặt anh, người con gái đó chẳng hề có sự vui vẻ gì, nói câu nào cũng giấu kim trong đó, hệt như đang đối mặt với kẻ thù.
“Ba năm trước, bố tôi chở chủ tịch Nam và phu nhân đến thành phố Bắc là để cầu hôn cho tổng giám đốc Nam. Nhưng anh lại nói cô ấy gả cho anh…”
Tưởng Phàm nhìn anh thật lâu: “Anh chính là người đàn ông mà cô ấy thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?”
Con ngươi Dụ Lâm Hải chợt co rụt lại, đáy mắt đầy nỗi khiếp sợ.
Cầu hôn? Thầm thương trộm nhớ mười năm?
Nam Mẫn với anh ư?