Dù sao sau khi về nhà cũng không chịu nổi, ở dinh thự nhà họ Dụ tốt xấu gì cũng còn có anh Phát Tài bảo vệ cô bé, cùng lắm có thể chết cùng nhau, xem như là chết vì tình…
Thò đầu là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao!
Nghĩ như vậy, Tô Âm gân cổ nói: “Con không đi cùng bố đâu, cứ ở đây đi”.
Những lời này thành công đẩy lửa giận của Tô Duệ đã cố đè xuống, đôi mắt lạnh lẽo của anh ta nhìn chằm chằm con gái, có một loại hơi thở nguy hiểm như muốn nói ‘được, con muốn chết thì ông đây tác thành cho con’.
Đuôi mắt anh ta khẽ nhếch, nặng nề mở miệng: “Tổng giám đốc Dụ, cho tôi mượn vùng đất đắc địa này để dạy dỗ con gái không chịu nghe lời”.
Mắt Dụ Lâm Hải nhìn sang Tô Âm, thấy con bé mắt trợn tròn, dường như muốn cầu cứu anh, nhưng đột nhiên nhớ đến anh là kẻ thù, khuôn mặt đó trong nháy mắt liền cứng ngắc, thay đổi nhanh chóng.
Cô nhóc tinh quái như vậy, chẳng trách khiến tên lãng tử tình trường như Phó Vực hồn bay phách lạc.
Anh nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Tô cứ tự nhiên”.
Sau đó liền lui xuống, rời đi.
Phó Vực muốn nhân cơ hội đi lên tầng cùng Dụ Lâm Hải, nhưng anh lại quay đầu nhìn anh ta: “Cậu không ở lại bảo vệ bạn gái nhỏ của mình?”
“…”, Phó Vực ngây ra, mặt kiểu “!”.
Cậu cố ý hả?
Lúc nào rồi còn cố đổ thêm dầu vào lửa?
Là thấy tình cảnh của người anh em chưa đủ mạo hiểm, kích thích đúng không?
Trên mặt anh ta viết liên tiếp ba dấu hỏi, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng lạnh ngắt của Tô Duệ: “Cậu Phó, xin dừng bước. Có một số chuyện quả thật cần anh ở đây”.
“…”
Phó Vực nghĩ thôi quả này xong rồi, chạy không thoát nổi, chỉ đành trơ tráo nặn ra một nụ cười mà cười không nổi: “Được”.
Sau đó dưới ánh mắt đang cười trên nỗi đau người khác của Dụ Lâm Hải, anh ta lặng lẽ giơ ngón giữa về phía anh.
Dụ Lâm Hải không để ý đến anh ta, nhìn Nam Mẫn ngồi trên sofa, lập tức vẻ mặt ngây ngốc, thoáng chốc còn có một cảm giác dường như họ vẫn là vợ chồng, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng không có sự thay đổi nào.
Nếu như tất cả đều chưa từng thay đổi, vậy thì hẳn sẽdd tốt biết bao nhiêu?
Tô Âm quỳ trên thảm trước bàn trà ở phòng khách, thỉnh thoảng liếc trộm bố và cô, còn cả chú nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô bé cảm thấy giống như có ba ngọn núi lớn đang đè mình, ép cô bé không thở nổi.
Phó Vực đứng sau Tô Âm, tình cảnh tam đường hội thẩm này khiến anh ta cũng bị kinh sợ không nhỏ.
Mặc dù anh ta không làm gì sai, nhưng luôn cảm thấy ba anh em Tô Duệ, Nam Mẫn và cậu Bạch Thất này hơn phân nửa đang hướng về anh…