Nam Mẫn ra lệnh với Dụ Lâm Hải, Dụ Lâm Hải lặng lẽ quay lưng lại.
Lỗ Hằng lau nhà xong, liền bị Nam Mẫn phái đi đón anh nhỏ và anh hai.
Trong quán café rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ.
Nhìn chiến hữu cũ ngoan như cún, Lạc Ưu không nhịn được cười: “Không ngờ cá khô tự cao tự đại, coi mình là duy nhất trên đời bây giờ lại ngoan như vậy, là cuộc sống đã rèn luyện anh, hay là vỏ quýt dày cho móng tay nhọn đây?”
Dụ Lâm Hải cắn răng, lại không thể quay đầu, chỉ đành nhẫn nhịn.
Coi như mình không nghe thấy.
“Cá khô?”, Nam Mẫn khẽ nhướn mày.
Lạc Ưu nói: “Biệt hiệu của lão Dụ, là tôi và Phó Vực đặt cho anh ta đấy, nghe hay không?”
“…”
Nam Mẫn không nhịn được buồn cười, nhìn chằm chằm sau gáy của Dụ Lâm Hải, nói: “Rất phù hợp”.
Dụ Lâm Hải dùng sau gáy âm thầm kháng nghị.
Lạc Ưu đứng lên, Nam Mẫn vén tà áo của cô ấy lên, lộ ra làn da giữa hông.
Thường xuyên đi trong mưa về trong gió bên ngoài, làn da của Lạc Ưu đã phơi nắng thành màu lúa mạch khỏe khoắn.
Trên hông eo không có chút mỡ thừa, toàn là cơ bắp, Nam Mẫn không nhịn được sờ một cái: “Tuyệt quá”.
Lạc Ưu cũng không hề xấu hổ, nhe răng cười: “Phần hông eo thì còn được, chỉ là không có ngực”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Đây là chủ đề mà anh có thể nghe ư?
Hay là anh đi tránh mặt?
Nam Mẫn khẽ cười, bắt tay vào chuyện chính, ấn bóp mấy chỗ ở phần hông eo của Lạc Ưu: “Chỗ này đau không?”
“Đúng, là chỗ này, mỗi lần phát tác là đau muốn chết!”
Trán Lạc Ưu toát ra một lớp mồ hôi lấm tấm, đứng cũng mệt, dứt khoát trườn nửa người trên lưng ghế, cúi lưng, nâng mông ngay tại tư thế của Nam Mẫn, hưởng thụ được cô mát xa: “Suýt …a …”
Âm thanh này nghe sao mà kỳ cục.
Dụ Lâm Hải không thể chịu nổi đang định bảo Lạc Ưu im miệng, thì cửa của quán café mở ra, có ba người đi vào.
Lỗ Hằng mở cửa, Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư đi vào cùng với cái nóng bức của mùa hè.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giống như bị người ta dội một gáo nước lạnh.
Lạc Ưu trườn trên lưng ghế với vẻ mặt hưởng thụ, Nam Mẫn đứng sát phía sau cô ấy, tay còn đang bóp lên hông cô ấy….
Cùng với tiếng suýt xoa a a này, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Quyền Dạ Khiên nhướn mày, trực tiếp hét một câu: “Các em làm gì thế hả?”