Thế nhưng sau đó có quá nhiều người khen ngợi, thì cô ta lại cảm thấy… Đúng vậy, bản thân mình rất vĩ đại.
Cái gì mà Trác Nguyệt thứ hai? Cô ta không thèm làm thế thân nhé.
Cô ta là Trác Huyên, sau này cô ta phải gặt hái được nhiều thành công hơn cả Trác Nguyệt.
Khi cô ta đang lâng lâng, thì Thẩm Lưu Thư gọi điện thoại tới, không hề khen ngợi câu nào mà còn mắng chửi thậm tệ.
“Đầu cô bị úng nước hả? Thời điểm nào rồi mà cô còn đăng bài lên, sợ chuyện chưa đủ lớn hả? Mau xóa bài viết đó ngay cho tôi, ai hỏi cô cái gì thì cô nói là mình không biết, nói bản thân mình cũng không rõ, hiểu chưa?”
Trác Huyên bị mắng đến ngu người.
Mãi đến khi bố mẹ Trác trông thấy tin tức, chạy từ nơi khác trở về tìm con gái, thì cô ta vẫn còn ngu người.
Bố Trác phùng mang trợn má hỏi cô ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Đang yên đang lành, tại sao cô của con lại bị tạm giam, còn gánh trên vai tội danh “giết người không thành” đó nữa? Nó muốn giết ai? Tại sao lại ngu ngốc đến mức đích thân ra tay thế?”
Mặt mẹ Trác cũng hết sức kích động: “Bạn bè thân thích đã chặn số của mẹ hết rồi, tại sao chuyện lại xé ra to như vậy? Thẩm Lưu Thư không làm gì hả? Chuyện của cô có làm ảnh hưởng gì đến con không, có còn hi vọng trở thành nhân viên chính thức của đài không?”
……
Cửa hiệu đông y.
Nam Mẫn lấy trà Phổ Nhĩ mà Vân Khanh yêu quý ra pha một bình, rót một chén cho Bạch Lộc Dư đang vùi đầu vào màn hình máy tính gõ lộc cộc không ngừng, chuyện này trước lạ sau quen, Bạch Lộc Dư cảm thấy mình sắp thành nhân viên truyền thông chuyên nghiệp đến nơi rồi.
Tô Duệ không có hứng thú quá nhiều với mạng xã hội, anh ta uống ly trà đích thân em gái pha, trong tay là tờ báo, thảnh thơi ngồi xem tin tức, lặng lẽ than thở thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay, không hề bình yên như trên núi.
Bạch Lộc Dư click chuột, hai mắt sáng ngời: “Trác Huyên này đúng là đồng đội heo login mà”.
Nam Mẫn hờ hững ngước mắt lên: “Hửm?”
Bạch Lộc Dư xoay máy tính qua cho Nam Mẫn xem: “Nhà họ Trác chuẩn bị mở họp báo”.
“Gì?”
Phó Vực đang khoanh chân ngồi trên sô pha trong phòng làm việc của Dụ Lâm Hải hóng hớt vui vẻ, thì chợt nhìn thấy tin tức mới nhất, bỗng chốc chìm vào hoang mang, quay sang nhìn Dụ Lâm Hải: “Nhà họ Trác chuẩn bị mở họp báo!”
Dụ Lâm Hải chuyển tầm mắt sang bên này.
Phó Vực kéo xuống đọc tin tức, đúng là không biết nên khóc hay nên cười: “Bạch nguyệt quang tiền nhiệm của cậu cầm tinh con heo hả?”
Dụ Lâm Hải bất giác nhíu mày, anh không thích từ “bạch nguyệt quang” đó.
Nhưng mà, đúng là cầm tinh con heo, ngu không thể tả được.