Ông ta ôm ngực, dáng vẻ yếu ớt không thể chịu nổi, ngã thật mạnh vào ghế dựa.
Nam Ninh Trúc không thể ngồi yên được nữa, cứ có cảm giác Nam Mẫn mắng luôn cả mình, ông ta khó chịu nói: “Tiểu Mẫn, nói chuyện phải cân nhắc chừng mực, ít nhiều gì bọn chú cũng là chú ruột của cháu, cháu nên tôn trọng người lớn một chút”.
“Chú ba, cháu nghĩ rằng mình đã rất tôn trọng hai người, là bản thân hai người mặt dày mày dạn không biết xấu hổ thôi”.
Nam Mẫn không vội vã cũng không tức giận, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Hình như hai người đã hiểu lầm điều gì đó rồi, tuy tập đoàn Nam Thị này lấy họ Nam, nhưng nó là họ của bố cháu, theo lý mà nói thì cái họ đó không liên quan gì tới hai người. Bố cháu còn sống có nói tập đoàn Nam Thị là công ty gia đình, vì ông ấy muốn để gia tài sản nghiệp lại cho cháu, dù ông ấy đã rời khỏi cõi đời này, thì người đầu tiên có quyền thừa kế di sản cũng là cháu. Cháu chưa từng nghe ai nói di sản của người mất không được truyền cho con gái, mà lại chuyển sang cho em trai bao giờ. Cháu cho hai người một cái hư danh trong công ty là vì không muốn hai người té quá khó coi, nhưng hai người muốn giẫm lên thể diện của cháu, thì đừng trách đứa cháu cả này trở mặt vô tình”.
“Cháu…”, Nam Ninh Trúc tức xanh cả mặt, lại không thể nói được gì.
Nếu lúc mới về Nam Mẫn vẫn còn khách sáo với bọn họ, đôi bên đều lùi lại một bước trời cao biển rộng, thì lúc này đây rõ ràng cô đang muốn trở mặt với bọn họ, hơn nữa còn không hề sợ hãi một chút nào, tình thế hết sức bất lợi.
Nam Ninh Trúc ngồi đó với sự chột dạ không thể tả thành lời.
Ông ta là một kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền, chẳng biết mô tê gì về chuyện làm ăn, cũng chẳng mấy hứng thú với nó. Ông ta chỉ có duy nhất một thú vui đó chính là sưu tập đồ cổ, lần này ông ta định đến Vân Nam để tìm vài món ngon lành về, không ngờ lại lạc lối bước nhầm vào con đường đổ thạch, dồn hết tất cả tiền của vào đó.
Bây giờ tim ông ta vẫn còn đang nhỏ máu đây này, ông ta còn đang muốn chờ giá trị tập đoàn Nam Thị được kéo lên, để chuyển cổ phiếu trong tay đi hòng kiếm lại chút máu, nếu Nam Mẫn đá ông ta đi vào ngay lúc này, thì chút máu cuối cùng đó cũng sẽ mất sạch.
Mất nhiều hơn được.
Nghĩ thế, Nam Ninh Trúc bắt đầu bó chân bó tay, lùi lại, không nói thêm gì nữa.
Nam Ninh Bách tức đến muốn điên lên được.
Ông ta ổn định hơi thở, lại nặng nề mở miệng: “Cháu xây cái trường đua ngựa đó để làm gì, xây rồi có thể kiếm ra tiền chắc? Cháu có biết miếng đất ở Bắc Giao đó phải tốn bao nhiêu tiền mới đấu giá được không, nếu làm không tốt, không thể lấy lại vốn, chẳng phải Nam Thị cũng tiêu tùng ư?”
“Chuyện này không cần hai người phải quan tâm, từ khi bắt đầu hiểu chuyện cháu đã tự kiếm ra tiền rồi, cái gì kiếm được tiền và cái gì không, cháu hiểu rõ hơn hai người rất nhiều”.
Nam Mẫn ngồi đó với khí phách hơn người, quả nhiên là người được sinh ra để lãnh đạo: “Huống chi, cháu còn kéo cả Dụ Thị và Phó Thị vào dự án này, không phải nói mạnh miệng, nhưng chỉ cần dự án này được làm tốt, Nam Thị có thể ngồi mát ăn bát vàng ít nhất là năm năm. Các vị đang ngồi ở đây chỉ cần làm tốt việc của mình, thì sẽ có thịt ăn”.
Dự án kiếm ra tiền thì ai cũng muốn tham gia, nghe nói Dụ Thị và Phó Thị cũng góp một tay vào, lo lắng trong lòng họ ngày càng ít đi, ai cũng gật đầu tin tưởng trăm phần trăm, thể hiện sự quyết tâm với Nam Mẫn.