Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thâm cười đầy cưng chiều, ngay cả bố cũng không biết, sở dĩ năm đó anh ta vào giới giải trí phát triển không phải thật sự muốn thừa kế nghiệp bố, mà vì thực hiện ước mơ của em gái, đóng các vai diễn mà em thích, để em gái nhìn thấy mình trên màn ảnh lớn.

Nam Mẫn rất thích bộ hí phục này: “Anh ba, anh lấy ở đâu thế?”

“Anh đã mời cô Cố Phương giúp đỡ chế tác, bộ hí phục nguyên bản bây giờ đang treo ở viện bảo tàng, không thể nào mặc được. Anh đã bảo cô Phương hoàn thành phục dựng chuẩn xác dựa theo ảnh sân khấu năm đó. Trong đây Tống Kiêu cũng đã giúp đỡ không ít”.

“Cảm ơn cô Phương”, Nam Mẫn cảm kích gật đầu, cầm ướm vào người: “Cũng ghi nhớ công lao của Tống Kiêu!”

Cô ngẩng đầu lộ ra nụ cười khôn khéo với Hạ Thâm: “Cảm ơn anh ba ~ vẫn là anh đáng tin”.

Nói ra lời này, Lý Vân và Bạch Lộc Dư không nhịn nổi: “Này này này, nói ai không đáng tin đây? Chẳng lẽ các anh không có dùng tâm sao?”

“Đúng vậy! Chẳng lẽ các anh không xứng có tên họ sao?”

Hai anh em hay chê bai lẫn nhau lúc này lại trên cùng một chiếc thuyền, một xướng một họa rất ăn ý.

“Đều đáng tin đều đáng tin”, Nam Mẫn cũng không đắc tội nổi với ai, đồng loạt khom người.

Làm em gái thời điểm này là hèn mọn nhất, dù sao cũng phải nể mặt.

Hạ Thâm không nhịn được cười, vội vàng giải cứu em gái: “Bộ hí phục này hoàn toàn là làm theo kích cỡ của em, em đi thay thử đi, bảo Tiểu Dĩnh giúp em”.

Tiểu Dĩnh là trợ lý của anh ta, vốn xuất thân là thợ may, lúc này đi cùng Nam Mẫn vào phòng thay đồ.

Một lát sau, Nam Mẫn đi ra từ phòng thay đổ, cô đã đổi sang hí phục.

Thời khắc cô bước ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cô, trên mặt Hạ Thâm là vẻ vui mừng bất ngờ trong dự liệu, Lý Vân và Bạch Lộc Dư cũng ngạc nhiên.

Tư Triết lại mang đồ ăn lên, tầm mắt một lần nữa đặt trên người Nam Mẫn.

Bên tai là tiếng thán phục không dứt của nhân viên nhà hàng: “Đẹp quá…”

Nam Mẫn thướt tha đi đến, hí phục trên người cô không phải trang phục chính kịch truyền thống, mà mang theo chút sắc tố hiện đại, được gọi đùa là trang phục công chúa “Váy đuôi cá”.

Cô giáo Cố Phương một trong tam bảo của Nam Tinh, vốn dĩ xuất thân từ thợ may, là một nhà nghệ thuật tương đối tiên phong.

Bộ phim truyền hình “Công chúa Linh Tê” năm đó do chính bà ấy thiết kế trang phục đạo cụ, dung hợp sắc tố nghệ thuật hiện đại và cổ điển, năm đó cũng là bà phá vỡ thẩm mỹ nhất định, dẫn đến tranh cãi trên diện rộng.

Búi tóc của Nam Mẫn còn đang cài trâm phượng, búi sau đầu, bả vai xinh đẹp được che lúc ẩn lúc hiện qua một lớp lụa mỏng, phía dưới xương quai xanh là chiếc váy làm từ kim tuyến, dưới ánh sáng chiếu xuống liền chợt lóe, vẻ đẹp cổ điển và vẻ đẹp hiện đại kết hợp hoàn mỹ, làm tô điểm tư thái và dung mạo đẹp như tiên, khiến người ta nhìn không dời mắt.

Quyền Dạ Khiên đội mưa chạy vào cửa, nhìn thấy cảnh này liền giật mình: “Xin lỗi đi nhầm cửa”.

Đi vào “vèo” một cái, lại đi ra “vèo” một cái.

Không đúng, đâu có đi nhầm.

Quyền Dạ Khiên ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Nhà hàng Thực Vị” rất lớn, chắn chắn mình không đi nhầm. Anh ta lại đi vào, mọi người nhìn thấy liền bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK