Nói chuyện xong với Phó Vực, Tô Duệ liền ngồi xe ra về.
Dụ Lâm Hải cho người đi theo, xem xem hiện giờ Nam Mẫn đang ở đâu.
Dụ Lâm Hải hoàn toàn không biết chuyện cô mua một căn nhà ở thành phố Bắc, nhưng lời của cô cũng đâm sâu vào trong lòng anh.
Cho bản thân một nơi để thư giãn, bởi vì tính cách của anh thực sự quá xấu xa.
Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy lồng ngực như bị nhét một nắm sỏi, rất khó thở, dường như không thở nổi.
Ban đầu rốt cuộc anh “xấu xa” đến mức nào, có thể khiến cô chán nản kiềm nén đến mức cần phải chạy đến một ‘nhà’ khác, mới được tự do tự tại thoải mái một lúc?
Anh biết mình không xứng đáng làm chồng, nhưng không biết lại không xứng đến mức đó.
Tiễn Tô Duệ ra về, Phó Vực vốn phải thở nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại bực bội khó hiểu, giống như hứng chịu một cú đấm của ai đó vậy, không đau nhưng rất không vui.
Phó Vực tiện tay nhét một điếu thuốc vào miệng, nhướn mày với Dụ Lâm Hải: “Uống một ly không?”
…
Tô Âm đang định ngồi xuống cạnh Nam Mẫn, thì nghe thấy một tiếng lạnh lùng: “Cháu đứng đó”.
Tô Âm lập tức đứng thẳng người.
Nam Mẫn ngước mắt: “Biết sai chưa?”
Tô Âm cúi thấp đầu: “Cháu biết rồi ạ”.
“Ngẩng đầu lên!”
Nam Mẫn quát một tiếng, Tô Âm sợ đến giật mình ngẩng mạnh đầu, sợ hãi nhìn cô: “Cô à…”
Bình thường cô bé dám làm nũng thả thính, dám chọc cười, tất cả là ỷ vào người nhà cưng chiều cô bé, nhưng nếu trưởng bối thực sự nổi giận, Tô Âm cũng sợ, biết bình thường thương thì thương, nhưng gặp chuyện mang tính nguyên tắc, bọn họ cũng sẽ không chiều theo cô bé.
Sắc mặt Nam Mẫn thanh lạnh: “Vừa nãy ở dinh thự nhà họ Dụ, ở nhà của người khác, có mặt người ngoài, bố và cô đều giữ thể diện cho cháu, cháu thực sự tưởng mình vô can rồi, có thể lừa dối qua mặt hả?”
Tô Âm lắc đầu như lắc trống, đối diện với sắc mặt tái xanh của cô, trái tim sợ đến run run đập loạn lên.
“Cô à, cháu biết sai thật rồi”, Tô Âm cúi đầu, lặng lẽ quỳ xuống.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc: “Cháu nói đi, cuối cùng cháu sai ở đâu?”
Lần này Tô Âm không dám chống đối, ngoan ngoãn nhận sai, nói mình không nên bỏ nhà đi, khiến trưởng bối lo lắng, và bảo đảm mình tuyệt đối không dám tái phạm nữa, lúc nhận sai, cô bé nói vô cùng lưu loát, còn có thêm vài phần chân thành hơn lúc ở dinh thự nhà họ Dụ.
Nam Mẫn lắc đầu: “Đây là lỗi của cháu, nhưng không phải lỗi lớn nhất”.
“Ừm?”, Tô Âm thộn mặt ngẩng đầu.
Cô bé còn làm sai việc gì?