Chẳng lẽ khi mất đi rồi con người ta mới biết trân trọng ư?
“Ai da, no chết được!’
Phó Vực vuốt cái bụng tròn xoe ra khỏi nhà hàng, cảm thấy món đó quá ngon, vẫn còn thòm thèm!
Anh ta nhìn Nam Mẫn: “Tôi bảo này, tài nấu ăn của sư phụ Đinh là do em dạy thật hả?”
Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng.
Phó Vực xông tới trước mặt cô, bắt chước giọng điệu khi hoàng đế nói với phi tử của mình trong các bộ phim truyền hình: “Nàng rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà trẫm không biết đây?”
Nam Mẫn không nhịn được mà bật cười, há mồm mắng: “Cút!”
Phó Vực cũng phá lên cười theo.
Trong ánh nắng chiều nụ cười của anh ta đặc biệt xán lạn, đôi mắt hoa đào cũng lấp lánh sáng rỡ, cảm khái từ trong thâm tâm: “Em đúng là một kho tàng mà, tôi càng ngày càng thích em rồi đó, phải làm sao đây?”
“Vậy thì cứ thích thôi, đừng dễ dàng sa vào lưới tình của tôi là được”.
Nam Mẫn đeo kính râm ngồi lên xe của mình, nghiêm nghị nói: “Anh trở về bàn bạc với ông cụ nhà anh về chuyện của trường đua ngựa, tôi đợi tin tức của anh”.
“Được”, Phó Vực làm động tác ‘OK’ với Nam Mẫn, lại hỏi: “Lúc nào tôi mới có thể ăn được món mà em đích thân nấu?”
Nam Mẫn liếc xéo anh ta từ đằng xa: “Đợi đi, phải xem tâm trạng của tôi nữa”.
Phó Vực cũng đeo kính râm, dựa người vào chiếc xe thể thao của mình, nhe ra hàm răng trắng bóng với cô: “Vậy tôi phải nỗ lực thật nhiều để em mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ thôi!”
Nam Mẫn lên xe, cũng không suy xét kỹ lưỡng lời này của Phó Vực là có ý gì, anh ta tùy ý nói, cô cũng tùy ý nghe.
Tuy nhiên, ngay khi đến công ty cô liền nhận được 9999 đóa hoa hồng, là một bó hoa khổng lồ mà ba người cùng nhau nâng tới, thậm chí có thể so sánh với một bồn hoa nhỏ, muốn rêu rao bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Cô Nam, đây là hoa tươi anh Phó gửi tặng cô, chúc cô luôn vui vẻ và tươi cười!”
Nhân viên chuyển phát lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Phiền cô ký tên vào đây”.
Mí mắt Nam Mẫn giật giật, nhớ tới hàm răng trắng đều như bắp kia của Phó Vực mà bất lực nhíu mày.
Thì ra đây chính là ‘nỗ lực’ mà anh ta nói tới…
Wechat vang lên hai lần, Nam Mẫn mở ra, là tin nhắn của Phó Vực gửi tới: “Mặc dù tặng hoa hồng có chút dung tục nhưng chỉ có nó mới có thể bày tỏ tình cảm tha thiết mà tôi dành cho em, yêu em, moa moa!”
Còn moa moa.
Tưởng rằng bản thân là một thiếu nữ xinh đẹp sao?
Nam Mẫn ký tên với nụ cười bất đắc dĩ, nhận được hoa khiến phòng tổng giám đốc lập tức nổi lên một làn sóng gào thét trời long đất lở: “Oa!”