Cô là một người dám yêu dám hận, sống một đời thoải mái.
Nhưng yêu thích lại không phải là chuyện một sớm một chiều, cô đã để cho một người đàn ông đâm chồi, mọc rễ trong lòng mình, mãi đến khi nó lớn lên thành cây đại thụ che trời lại muốn loại bỏ tận gốc, nói sẽ dễ hơn làm đấy nhỉ?
Trước đó cô nghĩ chỉ cần chặt nó đi làm xong, nhưng bộ rễ đó đã đâm quá sâu trong tim và trong da thịt cô, Nam Mẫn chỉ có thể loại bỏ nó đi từng chút một.
Thật ra mỗi lần nhổ ra một đoạn, cô lại đau đớn như bị lột da rút gân, nhưng cô tin chắc rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.
Lạc Quân Hành hiểu được cảm giác đó, nên anh ta không khuyên răn cô điều gì.
“Chuyện tình cảm này, dùng câu nói của người xưa thì “giống như nước uống vào vậy, ấm hay lạnh chỉ có bản thân biết. Cái gì nên đến cũng sẽ đến, lúc nó phải đi thì có muốn cũng không thể giữ được”. . Kiếm Hiệp Hay
Nam Mẫn nhìn anh cả đang cố nghiên cứu từng chữ một, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh cả, anh sắp thành nhà triết học rồi đấy”.
Lạc Quân Hành xoa đầu cô: “Anh chỉ mong rằng em có thể sống theo ý mình, đừng vì bất kỳ một ai, hay bất kỳ chuyện gì mà để bản thân phải ấm ức, em hiểu không?”
“Biết rồi mà. Em có các anh bảo vệ thế này, ai dám để em chịu uất ức cơ chứ”.
Cô cười bưng trà sữa lên, cụng ly với anh cả.
“Đúng rồi”, cô chợt nhớ tới một chuyện: “Em đã gửi quà cho anh mặt băng được mấy ngày rồi đấy, anh ấy đã nhận được chưa?”
Lạc Quân Hành: “Mặt băng?”
“À, chính là cơ trưởng Ngôn Uyên đấy”.
Lạc Quân Hành khẽ liếc cô một cái: “Đừng tùy tiện đặt biệt danh này kia cho người khác”.
“Đâu có tùy tiện”.
Nam Mẫn nghiêm mặt nói: “Anh không thấy mặt anh ta giống mặt than lắm hả? Lạnh không khác gì tảng băng, rét buốt, không nói lời nào thì hào hoa phong nhã, há miệng ra cái lại thấy ngu ngơ”.
Lạc Quân Hành hơi bất đắc dĩ nhìn em gái mình.
“Ít nhiều gì người ta cũng là Thượng Tướng của không quân, chỉ có mình em cảm thấy người ta ngốc thôi đấy”.
Nam Mẫn giật mình.
Thượng Tướng không quân nước T, nghe thôi đã thấy uy nghiêm rồi.
Thảo nào anh ta lại lái máy bay ném bom trong quân ngũ.
Lạc Quân Hành gửi một cái email cho Ngôn Uyên, hỏi xem anh ta có nhận được quà Nam Mẫn gửi hay không, chẳng mấy chốc đối phương đã gửi lại một email.
“Anh ấy nói gì?”
Nam Mẫn nghiêng đầu qua, tầm mắt lướt thấy một hàng chữ tiếng Anh: “Anh ấy về nước tế tổ rồi hả?”
Chuyến đi này của Ngôn Uyên là do Lạc Quân Hành nhờ vả.
Là đứa con trưởng của nhà họ Ngôn, trên vai là cả vinh quang và trách nhiệm của cả một gia tộc, cùng với sứ mệnh kế thừa.