Đôi mắt nai của Tư Triết tràn đầy vẻ vô tội và kinh ngạc: “Anh, sao em nghe hình như chị muốn đích thân làm phẫu thuật cho anh?”
Đôi mắt thanh tú của Tư Đạc nghi hoặc: “Anh cũng nghe ra ý đó”.
Trong đầu hai anh em đầy dấu hỏi, nhất định là bọn họ hiểu sai rồi.
Tư Đạc thay áo bệnh nhân, được nhân viên y tá đẩy vào phòng phẫu thuật, Tư Triết đi theo sao, sau đó thì nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc trang phục phẫu thuật màu xanh nhạt, đeo khẩu trang và găng tay trắng đi vào.
Vẻ mặt cô bình thản, cất giọng thản nhiên: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“…”
Tư Đạc và Tư Triết hóa đá tại chỗ.
Hai anh em mở to con mắt, không dám tin nhìn Nam Mẫn mặc trang phục bác sĩ.
Nếu vừa nãy là hiểu ra vấn đề, bây giờ cũng không đến nỗi mắt xảy ra vấn đề chứ?
“Chị”.
Tư Triết gọi Nam Mẫn một tiếng, yết hầu cuộn lên: “Là chị, muốn làm phẫu thuật cho anh của em sao?”
“Ừm”.
Nam Mẫn thản nhiên ngước mắt: “Sao thế, không tin tôi hả?”
Tư Triết lắc đầu như lắc trống.
Đây không phải là vấn đề có tin hay không, mà là… thái sư thúc của cậu ta, người chị xinh đẹp của cậu ta, lại biết y thuật?
Y tá ở bên cạnh cười nói: “Yên tâm đi, có bác sĩ Grace ra tay, ngựa chết cũng được cứu sóng, anh trai cậu chắc chắn sẽ không bị què đâu”.
“Vào đi”.
Nam Mẫn giơ đôi tay đi vào trong, cho Tư Triết ánh mắt an ủi: “Đợi ở bên ngoài, có tôi ở đây, đừng sợ”.
Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, tin tưởng chị vô điều kiện.
Phẫu thuật gần bốn mươi phút, cho đến khi đèn đỏ tắt, Tư Triết bỗng đứng bật dậy từ ghế trường, nhân viên y tế đẩy Tư Đạc ra, Tư Triết lập tức tiến lên đón: “Anh trai!”
Cậu ta quan tâm nhìn Tư Đạc sắc mặt trắng bệch: “Sao rồi? Đau không?”
Tư Đạc khẽ động đôi môi tái nhợt, nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiêm thuốc tê rồi, không đau”.
“Chốc nữa sẽ đau, vừa hay để anh nhớ thật kỹ lần này”.
Cùng với giọng thanh lạnh, Nam Mẫn từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang, dặn dò nhân viên y tế đẩy Tư Đạc đến phòng bệnh, bảo anh ta dưỡng thương cho tốt.
Tư Triết thấy sắc mặt của Nam Mẫn cũng hơi trắng bệch, khuôn mặt của Tư Đạc, khuôn mặt trắng nõn còn dính lớp mồ hôi mỏng, bất giác hơi đau lòng: “Chị vất vả rồi”.
Bây giờ cậu ta biết tại sao cô lại ngủ trên cả chuyến bay rồi.
Khuôn mặt Nam Mẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Phẫu thuật rất thành công, chỉ cần anh trai cậu đừng mù quáng bay nhảy, dưỡng thương cho tốt, thì có thể sống vui vẻ đầy sức sống”.