Không phải đến đây để cứu cô ta ra ngoài ư?
Bên ngoài màn hình, Nam Mẫn gọi: “Anh nhỏ”.
“Đã rõ, anh lập tức cử người tới đó!”
Bạch Lộc Dư vội vàng đi sắp xếp người, tình hình này thì tạm thời Trác Huyên không thể ra ngoài được rồi, việc cấp bách bây giờ chính là mau chóng đến câu lạc bộ Giang Nam để tóm lấy tên “họ Kiều” kia!
Nam Mẫn đứng ngồi không yên, vội vàng thay quần áo ra ngoài.
Đang định tắt màn hình máy tính thì chợt nghe thấy tiếng la hét đầy khó tin của Trác Huyên: “Anh Hải? Không phải anh đến để cứu em ra ngoài ư? Sao anh lại bỏ đi vậy? Đừng đi mà anh Hải…”
Dụ Lâm Hải quay đầu lại, ánh mắt nhìn Trác Huyên không chút độ ấm.
Đôi môi nhạt màu của anh như đang nhếch lên một độ cong nhỏ: “Cảm ơn sự hợp tác của cô”.
Sau đó, bèn sải bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này Trác Huyên mới hiểu được tất cả những gì vừa nãy đều là một màn kịch của anh, Dụ Lâm Hải hoàn toàn không có ý định cứu cô ta ra ngoài, anh chỉ muốn giả vờ để hỏi được tung tích của tên họ Kiều từ miệng cơ ta mà thôi, “người yêu” anh nói căn bản không phải là cô ta, mà là Nam Mẫn!
Là Nam Mẫn!
Trác Huyên không thể chấp nhận được, ra bên ngoài bị cảnh sát giữ chặt, cô ta cố gắng vùng vẫy, gào lên như kẻ tâm thần: “Lừa tôi! Anh lừa tôi! Chúng ta có bao nhiêu năm tình cảm, thế mà anh lại lừa tôi!”
Nam Mẫn chậm rãi tắt máy tính, tắt cả màn gào thét tức giận của Trác Huyên.
Nhớ tới những gì vừa thấy lúc nãy, Nam Mẫn ngước mắt lên, khóe môi cũng cong cong.
“Diễn xuất không tệ”.
—
Bạch Lộc Dư đang định bảo tài xế lái xe đi thì Nam Mẫn đã chui vào.
Anh ta nhìn Nam Mẫn với vẻ mặt hoảng sợ: “Sao em lại theo ra đây?”
“Tất nhiên em phải đi cùng rồi”.
Nam Mẫn cài con dao Thụy Sĩ vào thắt lưng, cúi người mang giày thật chặt.
Mái tóc dài qua vai cũng được buộc lại bằng dây chun, cả người trở nên gọn gàng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Trông cái dáng vẻ này là chuẩn bị tinh thần đi đánh nhau rồi.
Bạch Lộc Dư quan sát cô: “Em cứ “vượt ngục” như thế hả? Anh cả với anh Duệ có tha cho em không?”
Cùng lắm thì đánh anh một trận, không nỡ bỏ con thì không bắt được sói”.
Nam Mẫn nhíu mày với Bạch Lộc Dư, bảo tài xế: “Lái xe!”
Xe được khởi động, Bạch Lộc Dư trừng lớn hai mắt, nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Đánh anh?”
“Không đánh anh thì đánh em chắc?”
Nam Mẫn xoay cổ, vỗ vỗ vai Bạch Lộc Dư: “Yên tâm đi anh nhỏ, cùng lắm anh cả với anh Duệ chỉ mắng em một trận, em làm nũng một chút là xong, đến lúc đó phải nhờ anh gánh vác hỏa lực rồi”.