Vốn tưởng rằng trận mưa thu mang hơi lạnh, nhưng thời tiết lại oi bức nóng không chịu nổi.
Ở quán cơm có điều hòa mát, bực bội trong lòng khó khăn lắm mới tiêu tan.
“Tôi đột nhiên nhớ tới, có một năm ở quân đội được nghỉ phép, tôi và lão Dụ, còn cả Phó Vực cũng giống như bây giờ, bên ngoài rất nóng, chúng tôi tìm một quán cơm nhỏ ven đường, ăn thịt uống rượu”.
Lạc Ưu cười: “Khi đó ba người chúng tôi đều không biết bối cảnh gia đình của đối phương, tôi không biết nhìn người lắm, cho rằng lão Dụ chắc là cậu nhóc được sinh ra trong gia đình công chức, bố mẹ đều là cán bộ, vậy nên mới nuôi dưỡng thành tính cách như vậy; còn Phó Vực, tôi còn tưởng rằng anh ta là cái loại côn đồ đầu đường xó chợ, không thi đỗ vào trường hẳn hoi nên bị tống đến quân đội rèn luyện, không ngờ sai hết”.
Cô ấy ngửa đầu uống nửa cốc bia rồi lau miệng: “Trước kia tôi nói đùa với Phó Vực, trong ba người chúng tôi, lão Dụ chắc chắc là người tìm đối tượng khó nhất. Không ngờ người kết hôn sớm nhất lại là anh ta”.
Cô ấy quở trách cười Nam Mẫn: “Cô đã cứu vớt anh ta đấy”.
Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu, cô không cười nổi.
Hai người cụng ly rồi uống cạn.
“Tôi không cứu anh ta”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ là tôi đã từng yêu anh ta, tình yêu này khiến hai người chúng tôi thương tích đầy mình, sau cùng ai cũng không thể cứu được ai, cả hai cùng rơi vào vực sâu vạn trượng”.
Cô cười khổ, lại cắm đầu uống rượu, trong miệng đều là vị đắng.
“Ưu, trước kia tôi cảm thấy tình yêu là thứ tuyệt vời nhất trên thế gian. Bởi vì bố mẹ tôi rất hạnh phúc”.
Nam Mẫn nói chậm rãi, gần như nói một chữ rồi ngừng: “Mẹ nói với tôi rằng, tôi nhất định phải tìm được một người đàn ông mình yêu và toàn tâm toàn ý yêu mình. Tôi nghe lời bà ấy, chỉ tiếc rằng tôi mới nghe được nửa câu trước”.
Cô bật cười: “Tôi tìm được người mình yêu, nhưng người đó lại không yêu tôi, tôi chẳng sợ, tôi nghĩ trông tôi xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, giàu có như vậy, nhất định anh ta sẽ yêu tôi!”
Cô lại cười: “Nhưng tôi quên mất, tôi ở trước mặt anh ta lại diễn thành một người khác. Người phụ nữ khôn khéo, ngọt ngào, hiểu chuyện, còn hơi ngốc, trong lòng chỉ có mình anh ta.
Diễn rồi tôi liền nhập vai, giống như đó mới thật sự là tôi. Tôi vứt bỏ tất cả ánh hào quang trên người mình, không có bối cảnh gia đình chống đỡ, tính cách cũng không còn vui vẻ, trở nên bớt hung hăng hơn.
Đồng thời không có linh hồn”.
Nam Mẫn xoa khóe mắt mình: “Tôi nhớ có một lần, anh ta đi công tác vùng khác mấy hôm. Tôi ở nhà cứ chờ và chờ, cuối cùng chờ được anh ta quay về, tôi vui vẻ chạy tới, cởi đồ cầm dép cho anh ta, anh ta lại không đi, còn nói với tôi, ‘cô là bà Dụ, không phải bảo mẫu, không cần làm mấy chuyện này’. Khi đó tôi thật sự cảm thấy bản thân mình hèn hạ, sao có thể vì một người đàn ông mà hèn hạ đến mức độ ấy?”
Đến cuối cùng chỉ là cảm động chính mình thôi.
Lạc Ưu nhìn cô thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Ai cũng đều như vậy, một khi yêu người hơn cả yêu bản thân thì sẽ là hèn hạ, sẽ hạ mình xuống cát bụi”.