“Anh bảo em đến nước Y, là để em được an toàn, không phải để em đi tìm cái chết”.
Anh ta vừa dứt lời, lòng Nam Mẫn run lên dữ đội, cả người cũng chấn động theo.
Ngẩng đầu lên, nhìn anh cả lạnh lùng như băng, hoảng sợ bất an.
Lạc Quân Hành mắng xong, cũng nguôi cơn giận.
Anh ta sắp xếp bản kiểm điểm, gấp lại, giọng bình thường: “Nếu đã không quản được lòng ham muốn hành động của mình, thì anh quản giúp em. Bắt đầu từ hôm nay, ở trong lâu đài Modu, không được ra ngoài”.
“A?”
Nam Mẫn bỗng ngẩng đầu, không phải chứ, bị cấm túc ư?
“Đừng mà anh cả, em biết sai rồi còn không được sao?”
Nam Mẫn đi theo cầu xin: “Em kiềm chế được bản thân mà, em kiềm chế rất tốt, em nghe theo anh hết, anh đừng cấm túc em…”
Lạc Quân Hành không hề nể tình ném lại một câu: “Em nói không tính, anh nói là được”.
“…”
Thương lượng đi mà anh cả?
Vừa nghĩ đến sắp bị cấm túc ở lâu đài không được ra ngoài, Nam Mẫn thực sự muốn đập đầu vào tường.
Bản tính cô vốn phóng túng bất kham yêu tự do, đâu thể nhịn được bị cấm túc như vậy, lập tức lập nhóm, kéo hết các anh trai ngoại trừ anh cả vào, ngay cả Tô Duệ và Trình Hiến cũng không bỏ qua.
[Các anh, anh cả muốn cấm túc em, cầu cứu!]
Anh hai (Quyền Dạ Khiên): [Có chuyện gì vậy?]
Anh ba (Hạ Thâm): [Tại sao? Em chọc giận anh cả rồi hả?]
Anh tư (Lý Vân): [Em lại gây họa gì vậy?]
Anh nhỏ (Bạch Lộc Dư): [Mới đi có mấy ngày chứ, tiểu tổ tông của tôi ơi, em thật lợi hại.]
Tô Duệ: [?]
Trình Hiến: […]
Nam Mẫn cầm điện thoại, lách cách kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.
Trong nhóm yên lặng nửa phút.
Sau đó…
Nam Mẫn: [Sao không ai nói gì nữa?]
Không ai trả lời cô.
Cô kích mở góc trên bên phải, kiểm tra thành viên nhóm, phát hiện… chỉ còn lại một mình cô.
Họ đều rời khỏi nhóm rồi!
Sau đó, trong một nhóm khác, từng dòng tin nhắn được bắn ra tằng tằng.
Anh nhỏ (Bạch Lộc Dư): [Ủng hộ anh cả! Em gái không nghe lời thì phải dạy bảo, nếu không sẽ bay lên trời thật đấy!]