Không chỉ đánh lại, bà còn đập tất cả đồ trong nhà có thể đập, giống như kẻ điên, điên cuồng chửi mắng ông ta.
Lúc đó bà không thể nào hiểu nổi, rõ ràng người đàn ông cưng chiều mình như công chúa, tại sao có thể ép bà thành một người đàn bà điên?
Chẳng lẽ đây chính là ‘tình yêu’?
Thẩm Lưu Thư bị bà đuổi đi, lúc đi dáng vẻ ông còn đầy đau lòng ôm đầu: “Bác sĩ nói, sau này Nguyệt không thể sinh con được nữa. Là tôi nợ cô ấy”.
Ông ta nói, ông ta nợ Trác Nguyệt.
Vậy còn bà, bà không giữ nổi chồng mình, là bà đáng đời sao?
Ai nợ bà đây?
Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Chuyện mang thai chưa chắc là thật, nhưng bảo lãnh để chữa bệnh chỉ là một cái cớ, nếu thật sự mang thai, Thẩm Lưu Thư sẽ không để Trác Nguyệt ở trong trại giam nhiều ngày như vậy”.
Mi tâm Dụ Phượng Kiều khẽ nhăn lại: “Ý con là, kết quả mang thai của Trác Nguyệt là giả?”
“Chuyện này còn cần phải tiến hành điều tra”.
Dụ Lâm Hải hỏi Dụ Phượng Kiều: “Mẹ, mẹ biết Thẩm Lưu Thư quen biết một giám đốc sở họ Vương không? Lần này Trác Nguyệt được bảo lãnh, chính là nhờ mối quan hệ này”.
“Giám đốc sở Vương?”
Dụ Phượng Kiều thoáng suy tư: “Người con nói là Vương Bình sao?”
“Đúng, là ông ta”.
Dụ Phượng Kiều nói: “Vương Bình và Thẩm Lưu Thư là đồng hương, đã từng có một khoảng thời gian ông ta công tác ở thành phố Bắc, cũng là nhờ bố con giúp đỡ. Sau đó nghe nói ông ta đã vào làm trong chính phủ, về sau mẹ cãi nhau với Thẩm Lưu Thư cũng đã nhiều năm rồi, chuyện liên quan đến bố con mẹ cũng chẳng buồn quan tâm, cũng không nghe nói đến tin tức của Vương Bình nữa, có lẽ họ vẫn luôn liên lạc. Con vừa nói là giám đốc sở?”
Dụ Lâm Hải khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Ông ta thì không có gì đặc biệt, chỉ là bố vợ hiện tại của ông ta tương đối khó giải quyết”.
“Phía Trác Nguyệt không cần lo. Đấu nhau bao nhiêu năm, mẹ cũng mệt rồi, nó và Thẩm Lưu Thư thích làm thế nào thì cứ làm, lần này bởi vì nó muốn hại nhỏ Mẫn, nên mẹ mới ra tay”.
Dụ Phượng Kiều quả thật không muốn quan tâm đến Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt nữa, chỉ nghe tên bọn họ thôi cũng khiến bà cảm thấy chán ghét.
“Lần này cũng liên quan đến Mẫn”.
Giọng nói Dụ Lâm Hải hơi trầm xuống, kể lại từ đầu đến cuối cho mẹ: “Thẩm Lưu Thư làm mối cho Trác Huyên và Vương Bình yêu nhau, Trác Huyên và Trác Nguyệt nhờ Vương Bình mới được thả ra khỏi trại giam. Hai người họ không đáng lo, nhưng phía sau Trác Huyên còn có một Kiều Lãnh, con chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ Vương Bình… có dụng ý khác”.
Dụ Phượng Kiều nghe đến đây mới nhận ra câu chuyện dường như còn nghiêm trọng hơn so với bà nghĩ.
“Hiểu rồi. Chuyện này mẹ sẽ nhờ cậu con đi điều tra giúp. Nếu thật sự có liên quan đến Mẫn, vậy ngàn vạn lần không thể coi thường, con chú ý hơn chút”.
Dụ Lâm Hải đồng ý: “Con biết rồi”.
Vừa cúp điện thoại, Hà Chiếu liền gõ cửa đi vào, lần này mang đến một tin tức mới.