Cuối cùng hai chị em tổng kết với bọn họ: “Rảnh rỗi”.
Lạc Ưu đứng lên đầu tiên: “Mẫn, chúng ta đi tiếp”.
“Ừ”, Nam Mẫn cũng xách túi lên.
Nhìn thấy các cô muốn đi, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ chặn đường.
Bọn họ cho rằng như vậy các cô không ra được sao?
Khóe môi Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng nhếch lên khinh thường.
Không gian bên chỗ Lạc Ưu khá lớn, một tay cô ấy chống lên ghế dựa, người trực tiếp nhảy lên, hiên ngang mạnh mẽ.
Quyền Dạ Khiên: “… Coi chừng lưng!”
Bên kia, Nam Mẫn trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, cô vẫn khách sáo thương lượng với Dụ Lâm Hải: “Làm phiền nhường chỗ, tôi muốn ra ngoài”.
Dụ Lâm Hải bất động, dù sao cô cũng không ôm nổi anh.
Đương nhiên Nam Mẫn sẽ không ôm anh.
Không nhường đúng không?
Được.
Nam Mẫn trực tiếp túm cổ Dụ Lâm Hải, nhảy qua lưng anh, động tác vô cùng lanh lẹ.
Người xung quanh nhìn mà trợn trừng mắt.
Mặt Dụ Lâm Hải lao vào trong đĩa, anh ngẩng lên, mũi miệng đều là nước tương màu đỏ.
“…”
Đáng đời.
Khóe môi Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, lập tức cảm thấy hả giận.
Lạc Ưu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Dụ Lâm Hải, không nhịn được cười, khoác vai Nam Mẫn ra ngoài: “Chúng ta đi thôi!”
Quyền Dạ Khiên nhìn Dụ Lâm Hải miệng đầy nước tương, anh ta cũng hả hê phát ra tiếng cười giễu cợt.
Dụ Lâm Hải thì tỉnh bơ, rút mấy tờ giấy ăn lau sạch mặt, quét mã trả tiền rồi đứng lên.
“Đi!”
Hai người đàn ông lại kiên nhẫn đuổi theo.
Ăn no cơm, Nam Mẫn và Lạc Ưu chuẩn bị làm chút hoạt động có ích với thể xác tinh thần.
Để tiêu cơm.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tô điểm đường sáng hoa mỹ của bầu trời xanh, gió đêm mát mẻ.
Trên con phố chính của thành phố, Nam Mẫn lái Porsche mui trần màu đỏ, phóng thật nhanh trên đường.
Mặt trời dần dần bị bóng tối nuốt trọn, nắng chiều vô cùng đẹp, chỉ là sắp hết hoàng hôn.