Đó cũng là lý do tại sao cô lại chọn Thư Anh để đại diện cho sản phẩm “Mệnh Môn” này, bởi vì cô nhìn thấy sự đặc biệt trong tính cách của Thư Anh.
Hạ Thâm gật đầu tán thành: “Em nói rất đúng, tính tình của Thư chính là như thế đấy”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Anh có biết một cô gái như thế cần nhất là điều gì không?”
Hạ Thâm suy nghĩ: “Cảm giác an toàn?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Mấy từ cảm giác an toàn đó nghe mông lung lắm, cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nên thiếu cảm giác an toàn là lẽ đương nhiên, nhưng cảm giác đó là thứ anh không thể cho được, chỉ có thể chờ cô ấy tự cho bản thân mình”.
Hạ Thâm nghe rất cẩn thận, cũng trở nên say mê, cười dịu dàng nói: “Em từng học thạc sĩ chuyên ngành tâm lý học ở đại học Stanford mà, em phân tích giúp anh thử xem”.
Nam Mẫn ho khẽ, bắt đầu khoe khoang kiến thức: “Theo lý luận của nhà tâm lý học Sigmund Freud, những đặc điểm tính cách của một người được hình thành là kết quả của sự kiềm nén hoạt động bản năng trong suốt thời thơ ấu…”
Hạ Thâm chịu không nổi nên ngắt lời cô: “Nói tiếng người”.
Nam Mẫn khẽ nở nụ cười: “Nói dễ hiểu hơn, là gia đình có sức ảnh hưởng rất lớn với một người, có thể đi theo người đó xuyên suốt cả một đời. Người thuở nhỏ từng bị hãm hại, cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, thường có xu hướng muốn được sống trong hoàn cảnh quen thuộc nhất, thà bị thương cũng không muốn rời đi để kết thúc đau đớn, mà chỉ muốn tìm kiếm sự an ủi trong những gì mình đã biết trước”.
“Đó là lý do tại sao truyền thông Tinh Vực đã rách nát đến thế, Lí Long Thăng đối xử với cô ấy rất tệ, nhưng ban đầu Thư Anh vẫn không muốn rời đi. Không phải là cô ấy muốn chôn mình trong đó, mà là bản thân đã ở truyền thông Tinh Vực nhiều năm, cũng quen thuộc với hoàn cảnh đó, cô ấy cảm thấy đó là nơi mình có thể biết được, có thể nắm trong tay”.
Hạ Thâm nhíu mày: “Nhưng cuối cùng cô ấy cũng đã cất bước ra đi”.
“Đúng vậy. Cô ấy đã cố lấy hết can đảm để cất bước đi. Em nghĩ phần lớn nguyên nhân khiến cô ấy tin tưởng em, ký hợp đồng với truyền thông Nam Tinh là vì anh”.
Hạ Thâm đang nhíu mày thì lại buông lỏng, nụ cười trong trẻo lại rực rỡ: “Chắc chắn rồi”.
Nam Mẫn nở nụ cười, vỗ vỗ vai Hạ Thâm.
“Anh ba, anh có biết lợi thế lớn nhất của anh là gì không?”
Hạ Thâm nhíu mày: “Đẹp trai?”
“Anh đẹp trai thì ngoài kia ai cũng biết, em còn phải tung hô làm gì?”, Nam Mẫn cho anh ánh mắt khinh thường.
Hai anh em cùng cười rộ lên.
Nam Mẫn nghiêm mặt nói: “Lợi thế lớn nhất của anh chính là dịu dàng”.
Anh ba của cô ấy à, là người dịu dàng đến tận xương tủy.
Người hâm mộ của Hạ Thâm có nhận xét rất đúng về anh: “Anh như bông hoa mặt trời, có thể sưởi ấm trái tim mọi người”.
Hạ Thâm trước ống kính đã đủ tốt rồi, nhưng sau ống kính anh lại càng tốt hơn.