Mái tóc đen thẳng ngày trước cũng làm xoăn lọn to, vừa trưởng thành lại quyến rũ.
“ĐM, con mẹ nó đây là Trác Huyên?”
Triệu Húc cũng xem như quen biết Trác Huyên từ nhỏ, biết chuyện đã xảy ra giữa Dụ Lâm Hải và cô ta, đám cậu ấm bọn họ đều có ấn tượng với Trác Huyên, cảm thấy cô ta chính là tiên nữ có thể ngắm mà không thể với được, duy chỉ có Triệu Húc luôn cảm thấy Trác Huyên giả tạo.
Đã từng liếm kẹo đường, ăn dưa hấu qua đêm, những chuyện này đều là Triệu Húc chính mắt nhìn thấy, nhưng để bảo vệ lòng tự ái của người anh em, anh ta không nói với Dụ Lâm Hải, có điều trong lòng thật sự không coi trọng tình cảm giữa bọn họ, về sau còn vì chuyện Trác Huyên mà xa lánh anh một thời gian.
Sau khi Dụ Lâm Hải hoàn toàn chia tay với Trác Huyên, một lần gặp nhau ở quán bar, hai người uống một trận rượu lớn, nói hết những chuyện năm đó và cởi bỏ nút thắt trong lòng.
Sau kiếp nạn anh em còn đó, gặp nhau mỉm cười quên ân thù.
Triệu Húc đã lâu rồi không gặp Trác Huyên, nhất thời không nhận ra.
“Trang điểm kiểu gì mà giống với gái hộp đêm vậy?”
Triệu Húc nhíu mày, nhìn về phía Dụ Lâm Hải mặt không cảm xúc, nhưng sắc mặt lại giấu kín như bưng, anh trầm giọng hỏi: “Bây giờ đến trình độ nào rồi? Hỏi ra người đứng đằng sau chưa?”
Viên cảnh sát bên cạnh nhìn Triệu Húc, Triệu Húc miệng phun khói thuốc.
“Nhìn tôi làm gì? Mau nói”.
Viên cảnh sát cau mày nói: “Không quá phối hợp, thái độ rất phách lối”.
Dụ Lâm Hải nhíu chặt đôi lông mày.
…
“ĐM, gì mà kiêu ngạo thế?!”
Trong phòng bệnh, Bạch Lộc Dư nhìn Trác Huyên trong camera, không nhịn được tức miệng mắng lớn.
Dù sao cũng không có các anh ở đây, miệng anh ta không cần lưu tình, muốn nói cái gì cũng được.
Nam Mẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn Trác Huyên thỉnh thoảng giơ vòng sáng loáng trên cổ tay, sờ dây chuyền vàng trên cổ… dáng vẻ khiêu gợi, khí chất ‘bà đây bây giờ có tiền’ được cô ta diễn xuất rất tinh tế.
Xem ra người đó đã cho cô ta đủ lợi ích, để cô ta hoàn toàn đứng về phía hắn, nghe theo hắn.
Viên cảnh sát nói: “Cô và anh Kiều kia rốt cuộc có mối quan hệ gì?”
“Chẳng có quan hệ gì”.
Tay phải Trác Huyên sờ lên viên ngọc bích trên tay trái, môi đỏ mọng cười một tiếng: “Thì là quan hệ nam nữ”.
“Quan hệ nam nữ kiểu gì?”
“Aiz ya, cảnh sát à anh phiền quá, có cần phải nói rõ ràng như vậy không?”
Trên mặt Trác Huyên thoáng qua một tia thẹn thùng: “Nam nữ trưởng thành, tình duyên mong manh ngắn ngủi, không phải rất bình thường sao? Cảnh sát các anh ngày ngày bận bịu phá án, chắc không có thời gian tìm bạn gái, chưa từng hẹn hò tình một đêm đúng không?”