“Ông Tần!”
*
Dụ Lâm Hải đang đánh răng thì Phó Vực đã nắm cái quần chạy vào: “Cứu với…”
Mãi đến khi đứng trước bồn cầu, anh ta mới thỏa mãn ngửa đầu “ừm” một tiếng, run run.
“Có biết lịch sự là gì không?”
Phó Vực nhấn nút xả bồn cầu, kéo quần lên, nhe răng cười: “Con người có ba chuyện gấp mà”.
Dụ Lâm Hải quay đầu, vô cùng ghét bỏ, lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, vặn vòi nước rửa sạch bọt trên mặt.
Phó Vực lấy kem đánh răng, vừa đánh vừa lười biếng lướt điện thoại.
Lướt đến mấy tin “Cổ phiếu tập đoàn Tần Thị giảm mạnh”, “Tập đoàn Tần Thị tuyên bố phá sản”, “Chủ tịch Tần đau tim chết bất đắc kỳ tử”, “Bà Tần liên quan đến mạng người nên đã bị bắt”.
Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, điên cuồng thốt lên: “Má má má…”
“Chuyện gì thế này?”
Anh ta phun ngụm bọt kem đánh răng ra, đưa điện thoại cho Dụ Lâm Hải xem: “Tập đoàn Tần Thị phá sản rồi hả? Tần Văn Quân chết rồi hả?”
Dụ Lâm Hải cầm khăn lau mặt, thản nhiên “ừm” một tiếng.
Sáng sớm hôm nay anh đã nhận được tin.
Phó Vực lướt tin tức, biết trước là nhà họ Tần sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Anh ta nhìn Dụ Lâm Hải, hỏi: “Nam Mẫn làm hả?”
Dụ Lâm Hải thản nhiên đáp: “Không biết”.
Rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Phó Vực vội vàng rửa mặt, cũng đuổi theo anh ra khỏi nhà vệ sinh, tay không ngừng lướt tin tức, líu hết cả lưỡi.
“Dàn trận lớn thế, trong một đêm khiến tập đoàn Tần Thị bị hủy diệt, ngoài Nam Mẫn đích thân ra tay thì còn ai có đủ năng lực và quyết đoán như thế?”
Phó Vực than thở: “Giới truyền thông cũng nhanh tay nhanh chân ghê, cả mấy công ty ở thành phố Bắc cũng chạy tới…”
Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Dụ Lâm Hải đang uống nước trên giường bệnh, híp mắt: “Chuyện này không có cậu nhúng tay vào đấy chứ?”
Dụ Lâm Hải uống một hớp nước, khẽ nói: “Đẩy nhanh tốc độ thôi mà”.
“…”
Phó Vực lặng lẽ mắng “má nó” trong lòng.
Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải cùng ra tay thì còn ghê gớm hơn cả Hắc Bạch và Vô Thường, chẳng trách Tần Văn Quân không thể chịu nổi, đi đời nhà ma.