Tô Duệ khẽ nhướn mày.
Liền sau đó, Nam Mẫn vỗ nhẹ cánh tay của anh ta, rất thân thiết nói: “Nào, giới thiệu với anh một người”.
Cô dẫn theo Tư Triết, quay người, thấy Tô Duệ vẫn đứng tại chỗ, khoanh hai tay quan sát bọn họ.
“Anh Duệ, đây là Tư Triết, tiểu đồ đệ của Đinh Danh Dương, sư chất của em”.
Nam Mẫn giới thiệu Tư Triết xong, vừa định giới thiệu Tô Duệ, Tô Duệ đã thản nhiên lên tiếng: “Đồ đệ của sư chất, thế chẳng phải nên gọi em là sư tổ hay là bà sao? Sao lại gọi là chị?”
Tư Triết: “…”
Nam Mẫn: “…”
Trong lòng cô khựng lại, suýt thì quên Tô Duệ rất xem trọng bối phận và quy tắc giữa sư môn, Tư Triết gọi “chị”, anh ta sẽ gán cái tội danh “không biết lớn nhỏ”.
Nam Mẫn vội nói: “Em bảo cậu ta gọi như vậy, em còn trẻ thế này không muốn động một cái bị người ta gọi là “bà”.
Tô Duệ vẫn tỏ ta bình thản, Nam Mẫn có nhiều sư phụ, cũng có nhiều sư môn, bối phận loạn đến mức e rằng bản thân cô cũng không phân biệt được người ta nên gọi cô là gì.
“Anh không quản được quy tắc của gia môn họ Đinh, nếu đổi lại là gia môn họ Tô anh, gọi lung tung, loạn bối phận, nhẹ thì vả miệng, nặng thì đuổi xuống núi, đuổi khỏi sư môn”.
Lời lẽ rất nặng nề, cũng hoàn toàn không cho Tư Triết thể diện.
Nam Mẫn không vui: “Anh Duệ, đừng ức hiếp trẻ con nhà em, không vui thì anh ức hiếp người nhà mình đi”.
Nam Mẫn nghe thấy Nam Mẫn gọi một tiếng “anh Duệ”, lại nhìn ra độ thân thiết trong quan hệ của hai người, cũng không dám lỗ mãng, lập tức cúi người: “Chào tiền bối”.
Cậu ta có bối phận nhỏ, nếu thực sự gọi Nam Mẫn là “bà” theo bối phận, vậy thì cậu ta phải gọi các anh của cô là “ông”, nhưng người đàn ông này trông nhiều lắm chỉ ba mươi mấy tuổi, thực sự không gọi “ông” nổi, gọi một tiếng “tiền bối” sẽ không sai.
Tô Duệ không để ý Tư Triết, chỉ nhìn Nam Mẫn, thản nhiên hỏi: “Cậu nhóc này có ý với em à?”
“…”
Nam Mẫn nổi giận: “Anh, anh đang nói linh tinh gì thế hả?”
Một tiếng anh này, gọi cả hai anh trên tầng phải xuống, Quyền Dạ Khiên đi xuống cầu thang, từ xa đã bất mãn hét: “Làm gì thế hả? Đợi hai người lâu lắm rồi! Anh còn tưởng hai người rớt vào bồn cầu nhà vệ sinh rồi đấy!”
Bạch Lộc Dư lại trực tiếp nhảy xuống cầu thang, lao về phía Tô Duệ.
“Anh Duệ! Mau, để em hôn một cái!”
Bạch Lộc Dư giống như trẻ con, mặc kệ tất cả ôm lấy cổ của Tô Duệ, “chụt chụt” lên mặt anh ta.
“…”
Cảnh này khiến hủ nữ động lòng, trai thẳng rơi nước mắt.
Khách khứa trong nhà hàng lập tức biến thành đám đông nhiều chuyện, nhìn qua bên này, thấy họ sắp lấy cả máy ảnh ra, Nam Mẫn tối sầm mặt vội vàng kéo hai anh lên tầng, tránh để họ ở đây làm mất mặt.