Lũ súc sinh không phải con người nhà họ Tần này!
“Cố Hoành!”, cô nặng nề cất giọng.
Cố Hoành hiểu ý, lập tức lên trước, mở chức năng chụp ảnh của điện thoại, tách tách tách chụp mấy bức, cũng không đành lòng nhìn cảnh trước mặt.
Nam Nhã nhắm chặt đôi mắt, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền thộn người, giống như bị ảo giác, hồi lâu, cô ta mới chậm rãi mở mắt, lại nhìn thấy Nam Mẫn thật.
“Chị cả!”
Cô ta hét một tiếng gọi từ trong lòng, giống như dân chúng chịu khổ chịu nạn nhìn thấy đại cứu tinh, đôi mắt sáng lên, miệng hu hu gọi.
Nam Mẫn động ngón tay, Cố Hoành lên trước, bỏ chiếc giẻ trong miệng Nam Nhã ra.
Nam Nhã hắng cổ họng khô rát, mất tiếng không thể gọi, hồi lâu mới khàn giọng gọi một tiếng: “Chị”.
Cô ta gọi một tiếng đầy xúc động và nước mắt giàn dụa, khiến Cố Hoành ở một bên cũng ngẩn người, nhìn chằm chú Nam Mẫn.
Chịu khổ ở bên ngoài, trở nên hiểu chuyện rồi ư?
Biết gọi chị rồi?
Nam Mẫn không có nhiều tình cảm sướt mướt như Nam Nhã, cũng không lập tức bảo Cố Hoành cởi trói cho cô ta, chỉ đứng ở đó, bình tĩnh hỏi cô ta: “Cô có đi theo tôi không?”
Nam Nhã gần như không hề do dự, điên cuồng gật đầu: “Có, có!”
“Cô nghĩ kỹ chưa”.
Nam Mẫn nói: “Nếu cô cứ theo tôi đi như vậy, Tần Giang Nguyên sẽ không cần cô nữa. Đứa con trong bụng cô, cô muốn giữ hay không tùy cô quyết định, nhưng từ nay về sau, cô và nhà họ Tần không còn quan hệ gì nữa, thân phận mợ chủ Tần cũng không thuộc về cô nữa”.
Nghe vậy, Nam Nhã lại do dự, không biết là đang hỏi Nam Mẫn, hay đang hỏi chính mình: “Nếu… tôi ở lại, thân phận mợ chủ Tần còn thuộc về tôi không?”
Dường như Nam Mẫn nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất trên thế gian, chỉ chế nhạo nhếch khóe miệng: “Cô nghĩ sao?”
Nam Nhã mím môi, tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng hiển nhiên vị trí của con đê tiện Phùng Thanh cao hơn cô ta, rõ ràng đầy mùi hồ ly, Tần Giang Nguyên lại như uống nhầm thuốc, dính lấy cô ta.
Theo lời nói của Tần Giang Nguyên: “Thanh Nhi xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, biết nhiều trò hơn cô, tại sao tôi cần cô mà không cần cô ấy? Nam Nhã cô có điểm nào đáng để tôi từ bỏ cả cánh rừng, chỉ yêu chiều cỏ đuôi chó như cô?”
Cô ta theo Tần Giang Nguyên ba năm, không ngờ đến cuối cùng trong mắt anh ta, cô ta chỉ là cỏ đuôi chó, không đáng một đồng.
Vừa nghĩ đến đây, cô ta vô cùng đau lòng.
Nhưng cô ta biết, Tần Giang Nguyên và Phùng Thanh sẽ không tha cho cô ta, trong bụng Phùng Thanh cũng có một đứa bé, tuyệt đối sẽ không để cô ta thuận lợi sinh đứa bé trong bụng ra, cô ta cũng xem nhiều phim cung đấu, cơ bản cũng biết.
Cho dù cô ta thực sự sinh đứa bé ra, Tần Giang Nguyên cũng muốn “bỏ mẹ giữ con”, đến cuối cùng cô ta vẫn không có được gì, việc gì phải vậy chứ?