Cực kỳ hung ác, không gì sánh bằng.
Tô Duệ nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Trên giang hồ có người như vậy, chú không biết?”
Quyền Dạ Khiên chăm chú nhìn: “Thật sự không biết, trước giờ chưa từng nghe qua có tên nào râu quai nón, chẳng lẽ vừa mới xuất đầu lộ diện?”
Anh ta nhìn sang Phó Vực: “Anh thì sao, có ấn tượng không?”
Phó Vực lắc đầu, lại nói: “Tôi điều tra rồi, trước mắt cũng chưa có tiến triển gì, có khả năng là nhân viên quốc tịch nước ngoài”.
Quốc tịch nước ngoài…
Ánh mặt Nam Mẫn lạnh lẽo u ám, trước mắt lóe lên đôi mắt của người đàn ông đó, cô không khỏi rùng mình.
Từ đầu đến cuối Dụ Lâm Hải vẫn nhìn chằm chằm Nam Mẫn, anh nhanh chóng bắt được động tác của cô, đồng tử co rút.
“Mẫn, sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Anh lo lắng đi tới kéo chăn cho cô, nhìn sắc mặt tái nhợt và mệt mỏi của cô, anh vô cùng đau lòng.
“Được rồi, đừng hỏi nữa, để cô ấy nghỉ ngơi một chút đi”.
Dụ Lâm Hải đỡ Nam Mẫn nằm xuống.
Có lẽ là do tinh thần quá mệt mỏi, Nam Mẫn cũng không từ chối hành động của Dụ Lâm Hải, cứ thế nằm xuống tay anh.
Sau đó cô nói: “Các anh ra ngoài cả đi, em muốn ở một mình”.
Nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Lần này thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nói không sợ là giả.
Tất cả mọi người không hỏi nữa, đi ra khỏi phòng bệnh.
So với Nam Mẫn, Lạc Ưu có tinh thần hơn, giống như chuyện vừa rồi không có xảy ra với cô ấy vậy.
Quyền Dạ Khiên quan sát cô ấy một hồi: “Cô sao rồi? Có cần nghỉ ngơi một chút không?”
“Không sao, tôi không cần, lưng hơi đau thôi, tìm một chỗ nằm sấp là được”.
Lạc Ưu không để tâm xua xua tay.
Quyền Dạ Khiên nhìn cô ấy, không yên tâm hỏi: “Thật sự không sao? Cô suýt chết đấy, không cảm thấy sợ à?”
“Không phải chưa chết sao”.
Lạc Ưu nói rất nhẹ nhàng, đối diện với tầm mắt như nhìn quái vật của Quyền Dạ Khiên, cô ấy cười nói: “Hey, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi, tôi làm nghề này, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc đối với tôi mà nói bình thường như cơm bữa, anh không thể dùng ánh mắt đối đãi với người bình thường để nhìn tôi”.
“Cho dù là quái vật, cô cũng phải nghỉ ngơi”.