Anh ta ấn vai Nam Mẫn, để cô ngồi xuống ghế, nói: “Viết đi”.
“?”
Nam Mẫn không hiểu: “Viết cái gì?”
Lạc Quân Hành châm điếu thuốc, khói thuốc băng lạnh vờn quanh trước khuôn mặt thanh lạnh của anh ta, anh ta hạ thấp giọng nói: “Bản kiểm điểm”.
Nam Mẫn: “…”
Cô vừa nghe thấy ba chữ ‘bản kiểm điểm’ là đau đầu.
“Anh cả”, cô yếu ớt gọi một tiếng: “Không phải nói không cần viết rồi sao?”
“Anh phát hiện anh quá nhân từ với em rồi”.
Ánh mắt bình lặng của Lạc Quân Hành nhìn chằm chằm cô, giọng điệu không hề thương tình: “Không viết, thì không nhớ lâu, sẽ lại tái phạm những việc sai từng làm”.
“Anh cả…”, Nam Mẫn lên tiếng cầu xin.
Lạc Quân Hành rất vô tình: “Kiểm điểm ba ngàn chữ. Còn nói thêm một chữ, thì thêm một ngàn chữ”.
Nam Mẫn đứng lên: “Đừng…”
Lạc Quân Hành: “Bốn ngàn chữ”.
Nam Mẫn nóng ruột: “Anh cả”.
Lạc Quân Hành: “Sáu ngàn chữ”.
“…”
Nam Mẫn đặt mông ngồi xuống, muốn chết luôn cho xong, đâu còn dám mặc cả.
Cũng không dám nói thêm một chữ.
Viết vậy.
Nam Mẫn trải giấy tuyên, cầm bút lông, thực sự muốn khóc.
Dùng bút bi viết bản kiểm điểm đã rất chậm rồi, lần này thì tốt rồi, dùng bút lông viết kiểm điểm! Còn phải viết theo lối chữ Khải nhỏ xíu! Viết sáu ngàn chữ!
Mấy anh em bọn họ, từ nhỏ đã bị anh cả trị bằng chiêu này.
Đúng là cực kỳ bi thảm!
Mặc bộ lễ phục, ngồi viết chữ bằng bút lông, không nói đến vấn đề phản cảm, cô bức bách sắp chết rồi!
Cô nhìn sang anh cả bằng ánh mắt cầu xin, nhưng Lạc Quân Hành ngồi trên sofa đọc sách, dáng vẻ vô cùng chuyên tâm, vốn không nhìn đến cô.
Viết một ngàn chữ trong bí bách khó chịu, Nam Mẫn thực sự không chịu nổi, rút ra một tờ giấy tuyên, dùng bút lông soạt soạt soạt viết mấy chữ, đưa đến trước mặt Lạc Quân Hành.
Lạc Quân Hành vẫn mặc kệ, không ngẩng đầu.
Nam Mẫn sắp phát cuồng rồi, là ai sinh ra kẻ kiêu ngạo hả?
Cô thử thăm dò, đưa một đầu ngón tay ra, khẽ chạm vào vai anh cả.
Lúc này Lạc Quân Hành mới lười biếng ngước mắt, Nam Mẫn vội vàng giơ giấy lên, chỉ thấy dòng chữ trên giấy trắng mực đen…