Chẳng ngờ thiết kế mật khẩu của Nam Mẫn vừa phức tạp lại tinh vi giống như một mê cung nên chẳng mấy chốc đã dễ dàng bị cô xoay vòng vòng.
Phó Vực mất gần một đêm mới chuyển nguy thành an đột phá tầng thứ ba này.
Anh ta giơ hai bàn tay run lẩy bẩy, cảm khái nói với Dụ Lâm Hải: “Tay nghề thụt lùi rồi, hiện tại ý thức của tôi đã sinh ra rối loạn giống như đang tu luyện bí kíp võ công vậy, chúng ta sẽ không tẩu hỏa nhập ma đó chứ?”
Dụ Lâm Hải ghim chặt mắt lên trang lưu trữ thứ ba của Nam Mẫn, chẳng hề để tâm tới Phó Vực bên cạnh, chỉ đáp lấy lệ:
“Yên tâm, nếu có một ngày thực sự tẩu hỏa nhập ma, tôi sẽ giúp cậu chặt đi đôi tay ấy”.
Phó Vực bực tức giơ ngón tay thối với anh.
Tôi còn cần cậu giúp?
Chỉ cần một ngón tay của tôi cũng đủ để đè bẹp cậu rồi!
Nhưng Dụ Lâm Hải biết rằng mình và Phó Vực có thể giải mã thành công hồ sơ của Nam Mẫn chỉ vì họ may mắn lợi dụng được sơ hở.
Mấy ngày nay Nam Mẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian quan tâm tới chuyện hồ sơ, hơn nữa kỹ năng hack của cô cũng vượt trội hơn nhiều so với anh, e rằng ngay cả Phó Vực cũng không phải là đối thủ của cô nên rất khó khăn để công phá hoàn toàn.
Cũng giống như con người của cô, Dụ Lâm Hải tự cảm thấy bản thân vẫn luôn chăm sóc chu toàn cho Nam Mẫn trong khoảng thời gian qua, anh chưa từng dành nhiều tâm lực như vậy cho một người phụ nữ nào, nhưng hiệu quả thu về lại cực nhỏ.
Thái độ của Nam Mẫn đối với anh vẫn giống như lúc họ vừa li hôn đó, cô coi anh như một người hoàn toàn xa lạ, nhìn không thấy điểm sáng hy vọng.
“Tôi chỉ là muốn biết nhiều hơn về em, như vậy có lẽ có thể tiến gần em hơn một chút”.
Nam Mẫn nhìn ánh mắt chân thành và nồng nàn của Dụ Lâm Hải, nếu là mười năm trước, hoặc ba năm trước, cô có thể sẽ cảm động hơn bao giờ hết, nhưng ở thời điểm hiện tại, cô chỉ cảm thấy đầy trào phúng.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói một cách điềm tĩnh mà tàn khốc: “Tổng giám đốc Dụ, anh biết trên thế giới này có một loại bệnh gọi là ‘không tự trọng’ không?”
Sống lưng Dụ Lâm Hải cứng đờ, những ngón tay buông thõng bên người bất giác co lại.
“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ phía sau, nhưng cho dù ngựa muốn ăn, cỏ cũng phải bằng lòng cho nó ăn mới được”.
Giọng nói của Nam Mẫn không có nửa điểm phập phồng, giống như đang tường thuật lại một chuyện nhàm chán nào đó: “Gương vỡ cũng không có cách nào lành lặn như ban đầu, cho dù sử dụng loại keo kết dính tốt nhất cũng không thể khôi phục lại dáng vẻ của quá khứ, nứt cũng đã nứt, thương tổn cũng đã thương tổn rồi, hà tất phải cởi quần đánh rắm, làm ra nhiều hành động cứu vớt như vậy? Biện pháp tốt nhất chính là thay một chiếc gương mới”.
Cuối cùng cô lại thở dài một hơi: “Dụ Lâm Hải, mắt là mọc ở phía trước nên chúng ta đều nhìn về tương lai đi”.
Khi Nam Mẫn từ phòng khách Văn Hóa bước ra, Cố Hoành vẫn một mực đợi cô ở cửa.
“Tổng giám đốc Nam, cô không sao chứ?”