Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ấn tượng của anh, cô luôn khúm núm, ngoan ngoãn dễ bảo, dù tính tình anh không tốt, thường khó chịu với cô, nổi cáu với cô, thì cô gái đó vẫn ngoan ngoãn sợ hãi cúi đầu, trông có vẻ rất dễ bắt nạt, như thể không biết giận là gì vậy.

Nhưng người con gái trước mặt anh làm gì có chuyện không biết giận, thậm chí còn nóng tính hơn cả anh, trông có vẻ còn hung dữ hơn anh nhiều.

“Bạch nguyệt quang? Cô nói ai? Trác Huyên?”

Dụ Lâm Hải hỏi liền ba câu, trực tiếp đẩy cảm xúc của Nam Mẫn xuống vực sâu.



Nhìn xem, dù Trác Huyên lừa anh, dù cô ta khiến anh mất hết thể diện trong hôn lễ, dù cô ta đã từ mảnh giấy trắng thành tờ báo nhàu nát, thì trong lòng Dụ Lâm Hải, Trác Huyên vẫn là người chiếm vị trí lớn nhất.

Nam Mẫn chẳng muốn nói với Dụ Lâm Hải thêm một câu nào, dù sao cũng không còn gì để nói, cô lạnh lùng nhếch môi, chỉnh lại mái tóc hơi rối rồi rời khỏi hậu trường.

Cô không thể chịu được việc ở cùng một không gian với anh, cô sợ mình sẽ làm gì đó mất mặt, cũng sợ mình sẽ không kiềm chế được.

Yêu và hận của con người là thứ đáng sợ nhất, cô thà để bản thân mình không yêu anh, cũng không muốn trở thành người con gái đáng thương đó.

Dụ Lâm Hải thấy Nam Mẫn chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, khi đi sắc mặt còn vô cùng khó coi thì không biết bản thân đã nói gì sai, nên lại đuổi theo, nhưng hội trường đã không còn bóng dáng Nam Mẫn.

Anh nhíu mày thật chặt, câu cần hỏi thì lại chưa kịp hỏi.





Nam Mẫn đi tới nơi mà ánh đèn không thể chiếu tới, tiện tay lấy một ly rượu vang từ phục vụ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng, giúp con tim nóng rực, nhảy nhót kia trở nên bình tĩnh lại.

Còn một khoảng thời gian ngắn nữa bữa tiệc mới bắt đầu, từ trước đến nay Nam Mẫn không phải là người giỏi xã giao, cô bèn tìm một chỗ ngồi trong chốc lát, xung quanh là mọi người tụm năm tụm ba bàn tán đủ thứ chuyện, cô cũng không có hứng thú nghe, chỉ lẳng lặng uống rượu rồi chơi điện thoại.

Nhóm người gần cô nhất khá là ầm ĩ, mấy cô gái đó tụ lại với nhau, cứ líu lo mãi không ngừng, bàn về chuyện nhà này nhà kia, ai kết hôn với ai, ai ly hôn với ai, ai lau súng cướp cò với ai, chuyện này chuyện kia.

Cô sắm vai quần chúng ăn dưa, lặng lẽ ngồi trong góc ăn dưa, nhưng lại không ngờ trái dưa đó lại rơi xuống đầu mình.

“Nè, mấy người biết gì không? Cô cả tập đoàn Nam Thị, Nam Mẫn đã trở về rồi”.

“Đó là tin đầu đề trên báo thành phố Nam, ai lại chả biết, nhưng mà cô cả đó vừa về đã phải vào tập đoàn nhà mình giải quyết hậu quả rồi, đến nay vẫn không thấy lộ mặt”.

“Người chết ba năm qua lại đột ngột trở về, mấy cô nói xem chuyện đó có đáng sợ không. Tôi đang tò mò nhé, các cô nói xem ba năm qua rốt cuộc Nam Mẫn đã đi đâu, đừng nói là mang thai trước khi cưới, tìm chỗ nào đó lén sinh con ra nha?”

“Cô nói nghe cũng có lý lắm. Trước đó cậu ấm nhà họ Tần theo đuổi Nam Mẫn dữ dằn lắm mà Nam Mẫn vẫn không chịu ưng, ba năm trước tôi nhớ Nam Nhã còn nói bác trai bác gái nhà mình định đến thành phố Bắc để cầu hôn cho Nam Mẫn, nhà gái đích thân đến nhà cầu hôn, hạ thấp giá trị bản thân như thế vì lí do gì được chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK