Nam Mẫn nghe được lời nói cố giả vờ như đang thong thả tự tại của anh thì hơi chững lại, sau đó đáp: “Không cần gấp gáp, anh cứ lái từ từ thôi”.
Sau một hồi im lặng, khóe môi Dụ Lâm Hải nhếch lên một nụ cười gượng gạo: “Chỉ vài phút trước tôi đã nghĩ rằng cả đời này của mình sẽ không bao giờ động tới xe hơi nữa, quả nhiên vẫn phải bị dồn vào đường cùng mới biết được tiềm lực của con người ta là vô hạn”.
“Tôi đâu ép anh”.
Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Là tôi đang ép chính bản thân mình, đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta, quả thực nên do tôi lái xe mới phải”.
Nam Mẫn ngẩn người, ngoẹo đầu nhìn anh.
“Hẹn hò?”
Anh gọi bữa cơm tối nay là ‘hẹn hò’?
“Đúng vậy”, Dụ Lâm Hải hơi nhếch môi: “Nhưng lần đầu tiên hẹn hò lại để cô mời thực sự có chút ngại ngùng mà”.
Nam Mẫn lặng lẽ nhìn sườn mặt của anh, tự nhủ ngày đó khi anh lừa gạt tôi mời cơm, tôi cũng không nhìn ra anh có điểm xấu hổ nào đâu.
Chiếc xe chậm rì rì cuối cùng cũng tới được nhà hàng Thực Vị, nhà hàng vào buổi tối vẫn vô cùng đông đúc và sôi động, nhưng so sánh với ban ngày lại càng nhiều hơn một phần ý vị cổ kính.
Bên ngoài treo từng hàng đèn lồng tỏa ra ánh đèn vàng nhạt gần như thắp sáng cả con phố, có rất nhiều cặp đôi đang ăn tối dưới ánh nến tại khu vực lộ thiên bên ngoài, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm của hoa hồng, tất cả vẽ lên một khung cảnh lãng mạn nên thơ.
“Nghe Phó Vực nói, nhà hàng này là sản nghiệp tư nhân của cô à?”
Vừa rảo bước vào trong, Dụ Lâm Hải vừa nói chuyện phiếm với Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, chiếc miệng rộng đó của Phó Vực hẳn là đã bán đứng cô sạch sẽ, cô cũng không cần vẽ rắn thêm chân cùng anh lặp lại thêm lần nữa.
Họ lên tới phòng Tình Nhã, vừa ngồi xuống quản lý đã tự tay pha một ấm trà rồi bưng lên, cẩn thận từng li xin ý kiến Nam Mẫn: “Các món ăn gần như đã chuẩn bị xong, hai vị hãy uống trước chút trà, sau đó chúng ta lại dùng bữa?”
“Ừm, kêu Minh Dương bắt đầu làm đi”, Nam Mẫn nhận lấy ấm trà từ trong tay anh rồi rót một tách cho Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải cảm ơn một tiếng, trong đầu lại suy ngẫm tới xưng hô ‘Minh Dương’ cô vừa nói vẫn không nhịn được cười: “Thật khó tưởng tượng được sư phụ Đinh lại là người vai dưới của cô, cô tuy còn trẻ nhưng vai vế tại gia tộc Đinh Thị lại rất cao đó”.
“Vai vế mà thôi, quen là được”.
Nam Mẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà, đây đã là gì? Cô bái rất nhiều sư phụ nhưng tuổi tác vẫn luôn thuộc hàng nhỏ nhất, được gọi một tiếng ‘sư thúc’ cũng là chuyện bình thường, trong các nghề nghiệp khác còn được gọi là ‘bà cô’, nghe quen tai cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Nhìn trong từng cái đưa tay nhấc chân của cô đều toát ra vẻ bà cụ non, Dụ Lâm Hải thầm nghĩ Phó Vực còn luôn miệng nói anh là cán bộ già nua, xem ra tổng giám đốc Nam trước mắt này còn có phong phạm hơn anh nhiều.
“Bát tráng men tôi mang đến cho cô rồi đây”.
Dụ Lâm Hải giữ đúng lời hứa giao lại chiếc bát cho Nam Mẫn, Nam Mẫn nóng lòng đón lấy, mở hộp ra, thấy chiếc bát nhỏ được đặt long trọng bên trong cũng không cầm lên xem ngay lập tức mà dùng khăn ướt lau tay kỹ lưỡng rồi mới cẩn thận nâng bát nhỏ lên đặt trong lòng bàn tay quyến luyến không rời mà quan sát.