Lúc đi cô còn để lại một món tiền lớn cho Văn Hải Phong, nói là chi phí ăn ở của ông nội.
Văn Hải Phong trừng mắt: “Cầm về, cầm về! Ở chỗ ông còn phải nộp phí ăn ở gì chứ, chẳng phải là đùa à?”
Nói thì nói vậy, ông ta nhìn chằm chằm một hòm tiền mặt đỏ rực, thực sự kinh hãi.
Cũng không phải ông ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, mà chính vì từng nhìn thấy, cho nên mới cảm thấy kinh hãi… Con bé Nam này, ra tay xa xỉ hào phóng hơn ông lão nhà cô nhiều.
“Không chỉ là phí ăn ở”.
Nam Mẫn cười nói: “Ông nội cháu nóng tính, tính tình không tốt lắm, mong ông Văn rộng lượng nhiều hơn”.
Văn Hải Phong: “Nếu cháu nói như vậy, thì…”
Nam Tam Tài nghe thấy vậy, hứ một tiếng: “Nói ai tính tình không tốt hả? Sao tính tình ông lại không tốt hả?”
Văn Hải Phong quay đầu làm mặt xấu: “Tính khí con lừa này, còn không chịu thừa nhận”.
Nam Tam Tài đột nhiên thò đầu ra từ cửa sổ, khiến Văn Hải Phong giật mình.
Nhìn một hòm tiền mặt bên cạnh, ông ta mím môi, nói với Nam Mẫn: “Con bé này, ông nội cháu ở đây, không ăn vàng cũng không uống tổ yến, cháu cho ông ta nhiều tiền thế làm gì?”
“Chi phí ăn ở gần nửa năm đấy, tính ra cũng không bao nhiêu”.
Nam Mẫn nói, lại bảo Cố Hoành dẫn một cô bé thanh tú, chất phác thật thà đi vào: “Đây là A Muội, sau này sẽ phụ trách việc sinh hoạt hàng ngày của các ông”.
Nam Tam Tài và Văn Hải Phong vừa thấy cô bé còn nhỏ tuổi hơn Nam Mẫn, liên tục lắc đầu xua tay.
“Không không không, không cần, không cần!”
A Muội giật mình, chỉ sợ mình bị đuổi đi, mất công việc tốt, vội vàng lên trước khom lưng, chào hỏi hai ông cụ.
“Chào ông, cháu là A Muội. Cháu làm việc rất nhanh nhẹn, quét dọn, tưới hoa, giặt quần áo, nấu cơm, cháu đều biết làm!”
Nam Tam Tài và Văn Hải Phong còn xua tay từ chối, Nam Mẫn nói: “Cô bé này nấu ăn rất ngon, còn biết hát kinh kịch. A Muội, thử giọng cho các ông nghe”.
A Muội gật đầu, hắng giọng, lập tức bày tư thế: “Nghe hắn nói, ta sợ đến giật mình hoảng hốt…”
Tiếng hát vừa vang lên, đôi mắt của Nam Tam Tài và Văn Hải Phong đều sáng lên, không nhịn được vỗ tay.
“Giọng rất hay!”
Văn Hải Phong nheo mắt nhìn A Muội: “Cô bé, ai dạy cháu bài ‘bắt và thả Tào Tháo’ này?”
A Muội thật thà trả lời: “Chồng của bà cô của chị họ mẹ cháu là bậc thầy kinh kịch, nghỉ hưu về quê, cháu và mẹ cháu đến nấu cơm một thời gian, ông ấy dạy cháu hát”.
Ông cụ Dụ cũng bị thu hút bởi giọng ca này: “Bậc thầy kinh kịch mà cháu nói, là sư phụ Trình Hiểu Quân phải không?”
A Muội gật đầu: “Đúng, chính là ông ấy! Ông quen sư phụ Trình à?”
Một câu nói, ba ông cụ quay sang nháy mắt với nhau.