“Ừm?”, Nam Mẫn kinh ngạc: “Chẳng phải anh luôn thích lư hương của anh hai à?”
Lạc Quân Hành nói: “Anh đã sưu tập mấy cái tốt hơn rồi”.
“…”
Đươc, quả nhiên anh cả vẫn là anh cả.
“Được rồi”, Nam Mẫn nói: “Vậy em chỉ đành miễn cưỡng giữ nó cho riêng mình vậy”.
Lạc Quân Hành dặn dò cô ngủ sớm.
Nam Mẫn đảo mắt một vòng: “Không có cách ngủ sớm được, còn có bài kiểm tra phải viết, nếu không em sẽ…”
Còn chưa nói hết, Lạc Quân Hành nói: “Ngày mai, viết trên máy bay đi”.
Nam Mẫn: “…”
Ấy, vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn.
Cô bĩu môi: “Được thôi”.
Trước khi tắt máy, cô lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi anh cả, chuyện Kiều Lãnh…”
“Chuyện Kiều Lãnh, em đừng lo, để anh sắp xếp”.
Giọng Lạc Quân Hành khẽ trầm xuống: “Bây giờ tên khốn đó vẫn chưa thể chết được, chúng ta phải dùng hắn để dẫn dụ Tiêu Ân”.
Lại hết sức nghiêm túc nói: “Điều kiện mà tên khốn đó đưa ra, em cứ xem như cái rắm là được, đừng nghe, biết không?”
Nam Mẫn thấy anh cả chẳng những nhiều lời hơn, mà những từ không mấy lịch sự như “rắm” cũng nói ra khiến cô hết sức ngạc nhiên.
Ngẩn người một lát, mới chậm rãi “à” một tiếng.
Cúp máy, Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên giường, cân nhắc lời anh cả vừa nói.
Xem ra lần này anh cả thật sự đã tức giận rồi.
Kiều Lãnh sẽ thảm lắm.
Chờ đến nước T rồi, hắn sẽ có đủ quả ngọt để ăn.
*
Quá muộn rồi nên đêm nay các anh đều ngủ lại khu vườn Hoa Hồng, tất cả phòng dành cho khách đều kín người.
Lại có cảm giác khi bố mẹ còn sống.
Nam Mẫn ngủ một giấc rất ngon.
Hôm sau, rời giường đi ăn bữa trưa sớm.
Nam Mẫn nhìn Lý Vân và Trình Hiến đối diện, anh tư nhà cô còn kén ăn hơn cả cô, không uống sữa, trứng gà chỉ ăn lòng trắng, ném hết lòng đỏ vào đĩa của Trình Hiến.
Trình Hiến không hề nhíu mày ăn luôn, mọi thứ trong đĩa của anh ta đều là món mà Lý Vân không thích nên ném sang, ăn từng đó thôi cũng đủ no rồi.
Cái gì gọi là “ỷ sủng sinh kiêu”, cái gì gọi là “được cưng chiều đến mức hư hỏng”, Nam Mẫn đã được nhìn thấy rồi.