Nghe câu hỏi được kiềm nén rất nhiều cảm xúc của Dụ Lâm Hải, chẳng hiểu sao tim Nam Mẫn lại hẫng mất một nhịp.
Ngực bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ứ.
Cô cũng không biết tại sao mình lại như thế.
Rõ ràng đã xa nhau lâu như vậy, nhưng tại sao mỗi lần tiếp xúc, liên lạc, nghe thấy giọng nói của anh, tim cô lại bắt đầu có phản ứng.
Cả bản thân cô cũng không thể kiểm soát được.
Nam Mẫn vô cùng bất lịch sự cúp điện thoại.
Cô không trả lời anh.
Cũng không biết phải trả lời anh như thế nào.
—
Nhìn điện thoại đã bị cúp ngang, lòng Dụ Lâm Hải buồn bã không sao tả nổi.
Anh biết mình đã hành động quá giới hạn một lần nữa.
Khi mà khó lắm cô mới phá vỡ lớp băng, chủ động liên lạc với anh, thì lẽ ra anh nên cố gắng giữ tỉnh táo, cho cô một khoảng không gian đủ rộng mới đúng chứ?
Tại sao phải vượt quá giới hạn như thế chứ?
Anh căm tức gõ vào đầu mình!
Hà Chiếu bên cạnh vô cùng sợ hãi: “Tổng… Tổng giám đốc Dụ, anh bình tĩnh một chút! Có cái gì mình từ từ tính, đừng có trút hết vào đầu của bản thân như thế”.
Đầu anh là đầu vừa mới mở sọ đấy, không có chịu nổi mấy kiểu đánh như thế đâu.
Dụ Lâm Hải không thèm đếm xỉa tới Hà Chiếu, chỉ cầm điện thoại di động, hít một hơi, nhắn tin cho Nam Mẫn.
“Tôi không có ý gì đâu, mong em ở nước Y chơi vui vẻ. Trong nước đã có tôi lo rồi”.
—
Khi nhận được tin nhắn đó, Nam Mẫn đang bưng một đĩa bánh quy tròn ăn cùng với Lạc Quân Hành.
Nhấn mở tin nhắn, tầm mắt Lạc Quân Hành khẽ đảo qua, đúng lúc nhìn thấy.
Nam Mẫn vẫn không trả lời Dụ Lâm Hải, xem xong bèn tắt màn hình.
Lạc Quân Hành nuốt miếng bánh quy xuống, uống một ngụm trà sữa Nam Mẫn đích thân nấu, khẽ nhướng mày: “Em với Dụ Lâm Hải vẫn giữ liên lạc với nhau ư?”
Thăm dò vẻ mặt của anh cả, chẳng hiểu sao Nam Mẫn lại thấy hơi chột dạ, khẽ cúi đầu.
“Không có, trước đó em đã chặn hết tất cả mọi phương thức liên lạc của anh ta rồi, hôm nay mới thêm lại thôi”.
Lạc Quân Hành không hỏi cô tại sao lại thêm bạn lại với anh, chỉ hỏi.
“Em còn yêu cậu ta không?”
“…”
Người nước ngoài nói chuyện thẳng thế nhỉ.