Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Vực, cháu là chiến hữu của Hải, cũng là anh em tốt của nó, sao chú quên được?”, Thẩm Lưu Thư khôi phục lại nụ cười thân thiện.

Phó Vực nói vài câu rồi mang theo Dụ Lâm Hải đang hồn xiêu phách lạc rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Trác Nguyệt như vô tình thở dài nói: “Cũng đã lâu rồi hai bố con anh vẫn chưa nói lời nào. Hai bố con không có thù hận, tìm cơ hội tốt cố gắng nói chuyện đi”.

Thẩm Lưu Thư không nói gì, môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt giống y đúc với con trai, trong đôi mắt lóe lên tia u ám.

“Nhưng, em nghĩ Hải tâm tình không tốt, chắc không phải vì anh”.



Trác Nguyệt chép miệng với Thẩm Lưu Thư đầy ẩn ý: “Vợ cũ của Hải, Nam Mẫn cũng đến. Ồ, là ở chỗ kia”.

Thẩm Lưu Thư nhìn theo hướng bà ta chỉ, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp diễm lệ đang ngồi trên ghế băng, không giống với cô con dâu ngoan hiền khôn khéo trong ấn tượng của ông ta.

Ông ta dứt khoát nói: “Đi, qua đó xem”.

Đi một vòng, người bên nước Ý ít nhất, thầy thưởng rượu rất cô độc, bởi vì phiên dịch chưa tới, khó khăn lắm mới có hai vị khách qua xem, cũng vì ngôn ngữ bất đồng nên đã nhanh chóng rời đi.

Nam Mẫn và Lý Vân đi thẳng qua đó, thầy thưởng rượu lại một lần nữa nhiệt tình, mở một bình rượu vang đỏ, nhẹ nhàng giơ cho Nam Mẫn, nói bô bô một hồi lâu.

Nam Mẫn khẽ mỉm cười, cũng đáp lại một câu.

Lý Vân không ngại hỏi: “Hai người nói gì vậy?”

Nam Mẫn hóa thân thành cỗ máy phiên dịch: “Anh ta nói hôm nay váy em mặc màu sắc rất giống màu rượu vang trong tay anh ta, khen em xinh đẹp có khí chất. Em nói cảm ơn”.

Không đợi Lý Vân mở miệng, bên cạnh Nam Mẫn đã có người ngồi xuống, cặp mắt hoa đào của Phó Vực lóe sáng: “Không ngờ em còn biết tiếng Italy? Nhưng anh nghiêm túc hoài nghi nửa câu sau là em tự thêm vào”.

Phó Vực đến rồi, Dụ Lâm Hải cũng cách không xa, băng ghế vốn không một bóng người nhanh chóng liền có bốn người ngồi, hơn nữa còn có một người nghe hiểu, thầy thưởng rượu lại một lần nữa kích động, nhiệt tình mời Nam Mẫn làm phiên dịch cho anh ta.

Anh ta bô bô một hồi, Phó Vực nghe rất nghiêm túc, nhưng không nghe hiểu câu nào, anh ta vỗ vỗ Nam Mẫn: “Người ta nói gì thế?”

Nam Mẫn giọng lạnh lùng: “Anh ta nói, bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi. Sau đó… cút đi!”

Phó Vực rụt móng vuốt của mình giống như bị mèo cắn, cười hi hi.

“Em đừng nghĩ lừa được tôi, rõ ràng người ta nói là ‘Người đẹp, có thể giúp tôi một chuyện, làm phiên dịch cho tôi nhé’?”

Sau đó liếc xéo Nam Mẫn, anh ta khoe khoang nói: “Xin lỗi, tôi vừa hay biết một chút xíu tiếng Italy”.

Vừa dứt lời, Nam Mẫn cũng vỗ bả vai anh ta liên tiếp, nghiêng đầu bô bô nói mấy câu với thầy thưởng rượu, mọi người nghe không hiểu, Dụ Lâm Hải và Lý Vân thì không hẹn mà cùng nhếch môi.

Người trước vì nghe hiểu, người sau vì… tương đối hiểu em gái mình.

Cô chắc chắn đề cử Phó Vực cho thầy thưởng rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK