Muốn mắng cũng sẽ mắng các anh.
Hạ Thâm đặt ghita xuống, nghe vậy liền giơ tay gõ đầu Nam Mẫn: “Không được ỷ cưng chiều mà kiêu căng”.
“Tại vì hay mà”.
Nam Mẫn cảm thấy mình vẫn chưa thoát khỏi âm thanh tuyệt diệu: “Đều là một mẹ sinh ra, sao em lại mù âm nhạc thế nhỉ? Không học được nhạc cụ cũng thôi đi, ngay cả hát em cũng hát không hay”.
Mỗi lần nghe các anh chơi nhạc mượt mà như vậy, cô không nhịn được muốn gõ đầu mình.
“Các anh cũng nghi ngờ chuyện này từ rất lâu rồi”.
Hạ Thâm cười nói: “Một đứa nhóc thông minh sao năm dòng kẻ nhạc đơn giản như vậy cũng không học được?”
Anh ta xoa đầu Nam Mẫn, đổi lấy ánh mắt oán niệm của cô.
Lạc Quân Hành dùng tiếng anh nói một câu ngạn ngữ: “Khi Thượng Đế mở một cánh cửa cho một người, ắt hẳn sẽ đóng một cánh cửa sổ của người đó. Cánh cửa đóng lại cho em chính là cửa sổ âm nhạc”.
Đạo lý này từ hồi còn rất nhỏ bố đã giảng cho Nam Mẫn nghe, nhưng cô vẫn phiền muộn.
“Được rồi”, cô xua xua tay: “Dù sao các anh đàn hát, em nghe cũng vậy”.
Nam Mẫn nhìn tướng mạo đẹp trai của anh cả và anh ba, híp mắt cười nói: “Có lúc cảm thấy mẹ thật lợi hại, những đứa con bà ấy sinh ra đều thông minh xinh đẹp”.
“Đúng vậy”, Hạ Thâm nói: “Nếu không phải do gen mẹ mạnh thì cũng sẽ không bị người ta nhắm vào”.
Một câu nói đâm vào sâu trong nội tâm của ba người, họ đều im lặng.
Lạc Quân Hành trầm ngâm nói: “Điều mà mẹ lợi hại nhất là bất chấp tất cả tìm chúng ta, để anh em chúng ta có thể ở bên nhau”.
“Đúng vậy”.
Nam Mẫn khôi phục lại nụ cười xán lạn: “Cả đời em may mắn lớn nhất chính là có các anh. Các anh có em gái như em cũng rất hạnh phúc đúng không?”
Hạ Thâm nghĩ một chút: “Cũng được”.
Lạc Quân Hành nói: “Ngược lại thì không”.
“…”
Nam Mẫn: “Alo!”
Cô giả vờ giận: “Cho các anh cơ hội nói lại một lần nữa, nếu không tối nay đừng mong đi ngủ!”
“Nên ngủ thì vẫn phải ngủ”.
Hạ Thâm nhìn Lạc Quân Hành: “Anh cả, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi”.
Lạc Quân Hành: “Ừm”.
Hai người cùng đi về phòng.
Nam Mẫn giận dữ đuổi theo: “Chờ chút, các anh nói rõ cho em biết, cái gì mà ‘cũng được’, cái gì mà ‘ngược lại thì không’. Có cô em gái như em, các anh tủi thân?”
Hạ Thâm: “Quả thật có một chút”.
Lạc Quân Hành: “Không chỉ một chút”.
Nam Mẫn: “…”
Có thể còn chút mong muốn sinh tồn không?
Hạ Thâm phải đi dự tuần lễ thời trang ở Luân Đôn, đề nghị Nam Mẫn đi cùng mình, xem như giải sầu một chút.
Lạc Quân Hành không yên tâm về em gái, nên cũng đi theo họ.
Vì vậy ba anh em đã xuất phát đi Luân Đôn.
Tuần lễ thời trang Luân Đôn là một trong bốn tuần lễ thời trang nổi tiếng của thế giới, so sánh với sự phóng khoáng của New York, sự tinh tế của Paris và sự xa hoa của Milan, Luân Đôn là nơi tràn đầy trí tưởng tượng.
Cũng đạo lý và chuẩn mực nhất.
Nam Mẫn không xa lạ gì với hoạt động thời trang này, dù sao cũng là công chúa nhỏ của Nam Thị, từ nhỏ đã theo mẹ tham gia các sự kiện chương trình khác nhau, hồi còn bé cũng đã đi ra đi vào phía sau hậu trường.