“Chúc con gái bố sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc như ngày sinh nhật! Bố năm tặng con bao lì xì đỏ đóng kín, Wechat không cho gửi quá nhiều, bố viết chi phiếu, lát nữa bảo anh nhỏ qua đưa cho con”.
Còn để lại một câu cảnh cáo: “Tiểu tử thúi, không được phép nuốt riêng đấy! @Bạch Lộc Dư”.
Bạch Lộc Dư lặng lẽ liếc một cái: “Ồ”.
Bố tư: “Chỉ gửi lì xì đỏ à, đúng là bản tính thương nhân, mùi tiền thúi khắp người, thật không có thành ý gì cả. Mẫn à, bố tư đã chuẩn bị quà cho con, bảo anh tư con mang qua rồi. @Lý Vân: Thằng nhóc, con đừng quên đấy!”
Lý Vân: “Biết rồi, bố lải nhải hơn tám trăm lần rồi đó. Con đang trên đường đến rồi”.
Bố ba: “Mèo con lười biếng có phải vẫn đang ngủ đúng không? Mấy người nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy mèo con lười biếng của chúng ta ngủ nướng. Mèo con, sau khi dậy meo một cái nhé, bố liền tặng quà cho con”.
Hạ Thâm: “Bố, da bố như vậy, cẩn thận mèo lười hóa thành mèo hoang cắn bố đấy”.
Bố hai: “Còn meo một cái, lớn tuổi như vậy rồi có biết xấu hổ không? Con gái đừng để ý đến bọn họ, xe thể thao của bố hai đến rồi, đã bảo anh hai con lái qua!”
Quyền Dạ Khiên: “Đang lái rồi. Mèo con lười biếng, lát nữa cũng meo một cái cho anh nghe nhé”.
Bố lớn: “…”
Anh cả: “…”
Bố hai: “Lão Tạ, ông có bản lĩnh gõ dấu ba chấm, tôi có bản lĩnh nói chuyện. Ồ tôi quên mất, ông không biết đánh chữ Đông Quốc đâu. Ha ha ha ha ha”.
Bố lớn: “Shut-up!”
Anh cả: “Không phải Tạ, là Shelby, cảm ơn”.
Bố năm: “Chữ Đông Quốc của tiểu Tạ đánh rất lưu loát nha, không tệ không tệ, có tiến bộ. Lão Tạ, ông nên học chút đi”.
Bố lớn: “…”
Anh cả: “…”
Nam Mẫn nhìn 99+ tin nhắn mới, còn có cả trận khẩu chiến kia, cô không khỏi dở khóc dở cười, cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ngồi dậy, nhận từng phong bao lì xì nhỏ trong nhóm, bắt đầu trả lời tin nhắn.
“Cảm ơn lời chúc của bố lớn bố hai bố ba bố tư bố năm, yêu mọi người”.
Sau đó cô e hèm, nhấn nút ghi âm: “Meo @Bố ba”.
Bố ba: “Ha ha ha ha ha, hay!”
Kết quả một tiếng meo này đã khiến mấy ông bố khác không đồng ý, rối rít kêu: “Dựa vào cái gì mà chỉ meo với ông ấy, không được, bố cũng muốn!”
Nam Mẫn cực kỳ cạn lời, mấy ông bố này sao lại khó dỗ giống như trẻ lên ba vậy.
Cô chỉ đành dùng giọng nói khàn khàn của mình kêu từng tiếng meo.