Lau thế nào cũng không sạch.
Giống như quét sơn đỏ.
Mấy bóng hình đi đến, khoác một chiếc áo khoác vest lên người Nam Mẫn.
Lạc Quân Hành, Tô Duệ, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân, Bạch Lộc Dư đều đến, ở bên Nam Mẫn, đứng ở bên ngoài.
Người nhà họ Dụ đi ra từ Thái Bình Gian, Nam Mẫn chống đầu gối đứng lên, mở miệng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ trơ đôi mắt đỏ bừng, cầm chặt cây châm trong tay.
Dụ Phượng Kiều khóc ngất đi rồi tỉnh lại, người phụ nữ luôn hiên ngang, lúc này thê lương, ủ rũ không tả xiết.
Đôi mắt bà cũng đỏ bừng, chầm chậm, đưa cánh tay ra với Nam Mẫn.
Nam Mẫn vỡ òa cảm xúc, nhào vào lòng bà, hai người đã từng là mẹ chồng con dâu ôm lấy nhau, thổn thức không thành tiếng.
Bà cụ Dụ cũng dựa vào trong lòng ông cụ Dụ, nghẹn ngào khóc thương.
Thẩm Lưu Thư đứng bên ngoài đám đông, khuôn mặt luôn nho nhã, lúc này cũng u sầu, đôi mắt phía sau cặp kính cũng đỏ lên rõ ràng.
Con trai duy nhất của ông ta, cứ vậy mà mất, đi trước ông ta.
Điều đau khổ nhất trên thế gian này, không có gì hơn người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người của nhà họ Ngôn biết con trai xảy ra chuyện, cùng kéo nhau từ thủ đô đến, nhưng sau khi thăm Ngôn Uyên, đến trước mặt người nhà họ Dụ, khom lưng thật sâu.
Vừa là mặc niệm, cũng là để cảm ơn.
Cảnh sát giao thông mô phỏng ra hình ảnh 3D của vụ tai nạn.
Khi xảy ra tai nạn giao thông, Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế lái, đặt mình vào nguy hiểm lớn nhất, giữ cho Ngôn Uyên ngồi trên ghế lái phụ cơ hội sống sót.
Bọn họ cũng cảm ơn Nam Mẫn, nếu không có cô, Ngôn Uyên cũng không được cứu.
Nhưng vẻ mặt người nhà họ Ngôn không hề nhẹ nhõm.
Ngôn Uyên vẫn chưa tỉnh lại.
Anh bị thương cũng rất nặng, gần giống với tình trạng của Dụ Lâm Hải ba năm trước, xương ngực đứt gãy, gãy xương toàn thân, cho dù có tỉnh lại, tình hình cũng không lạc quan.
Kết quả lạc quan một chút là liệt nửa người, nếu hình tình không thể chuyển biến tốt, thì rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.
Nam Mẫn đã làm hết sức có thể mà bác sĩ nên làm, mọi thứ còn lại, thì phải xem tạo hóa của Ngôn Uyên.
…
Nam Mẫn cùng các anh về khu vườn hoa hồng.
Quản gia Triệu đã nghe nói chuyện của Dụ Lâm Hải, nhìn sắc mặt trắng nhợt như nến của cô cả, vô cùng đau lòng.
Đã không kịp nói chuyện bức thư, mau chóng sắp xếp cho cậu chủ và mọi người trước đã.
Nam Mẫn hoàn toàn kiệt sức, đôi mắt sưng như quả đào.