Phó Vực: “…”
Phó Vực: “…”
Phó Vực: “…”
Người đâu, ở đây có một tên mặt dày hơn cả tường thành này, kéo ra ngoài chém cho tôi!
*
Có thể nói là một đêm không ngủ, cộng với hai đêm trước đó cũng chẳng chợp mắt được, tinh thần và sức lực đều khô cạn.
Nam Mẫn không đấu tranh với cơ thể của bản thân mình, tan làm sớm để về nhà ngủ bù.
Giấc ngủ này có thể nói là ngủ đến trời đất quay cuồng.
Vừa nằm xuống, tỉnh dậy đã là hừng đông.
Khi tỉnh giấc, bên cạnh còn có thêm một người.
Cô khẽ nheo đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nương theo chút ánh sáng nhìn gương mặt khi ngủ đầy rực rỡ của Lạc Ưu… Chỉ là tư thế ngủ này hơi khó coi.
Có lẽ là sợ đánh thức cô, nên Lạc Ưu nằm rất xa, hơn nửa người gục dưới giường, tựa đầu lên đệm ngủ.
Mấy ngày nay Lạc Ưu theo Quyền Dạ Khiên chơi rất vui, ngày nào cũng chơi tới tận nửa đêm mới về.
Khi về còn không chịu sang phòng khách ngủ, nhất quyết phải chen chúc cùng một cái giường với cô, trước kia Nam Mẫn thường có anh hoặc em ngủ cùng, một mình sẽ không ngủ được, tật xấu này đến lúc lớn mới dần thay đổi.
Lạc Ưu đã quen với lối sống tập thể, ngủ một mình cũng không vào giấc được, vì thế hai chị em chẳng ai chê ai, hết sức hòa hợp ngủ cùng với nhau.
Nam Mẫn sợ cô ấy ngã xuống giường, muốn kéo cô nàng lên, tay vừa chạm vào cánh tay Lạc Ưu thì cô ấy đã tỉnh giấc.
Bao năm sống trong quân ngũ khiến cô ấy đã quen ngủ không sâu, có chút động tĩnh sẽ rất dễ tỉnh dậy, nhưng dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ ngơi, thần kinh cảnh giác cũng không còn căng như trước.
Lạc Ưu thức dậy nhưng cũng chưa tỉnh hẳn, ngón tay sờ mũi, nói lảm nhảm: “Anh Quyền, cho tôi ngủ thêm một lát nữa đi, đừng ôm tôi”.
Nam Mẫn bất giác che miệng lại.
Ha, mới đó mà đã gọi người ta trong giấc ngủ rồi, tiến bộ cũng nhanh ra phết đấy chứ.
Cô đáp cái chăn lên người Lạc Ưu, rồi nhẹ nhàng bò từ trên giường xuống, rửa mặt một lát, chuẩn bị xuống nhà ăn điểm tâm.
Vừa mở cửa đã thấy được Quyền Dạ Khiên tựa vào tường, mới sáng sớm đã hút thuốc.
Nam Mẫn giật mình: “Anh hai? Sáng sớm mà anh đứng ngoài này làm gì vậy?”
Quyền Dạ Khiên kẹp điếu thuốc, thản nhiên nói: “Đi ngang qua”.
“…”
Em tin anh chết liền đấy.
Nam Mẫn nhìn thấu tính toán trong lòng anh ta.
Quyền Dạ Khiên rướn cổ lên, thăm dò vào trong xem: “Cô ấy dậy chưa?”
“Chưa đâu”.
Quyền Dạ Khiên nói: “Em xuống lầu ăn sáng đi, anh ở đây chờ cô ấy”.