Cố Hoành cười lạnh lùng một tiếng: “Có lẽ cô không biết, quan hệ giữa Tần Giang Nguyên và hoàng thái tử Lí Bân của truyền thông Tinh Vực rất tốt, ban đầu còn thực sự cho họ kiếm một món lớn, Tần Văn Quân thấy kiếm được tiền cũng mở một mắt nhắm một mắt không nói gì con trai, nhưng Tinh Vực sập đổ, Tần Giang Nguyên không từ bỏ, không ngừng đầu tư vào ngành điện ảnh, còn chuyên dùng một số người nổi tiếng trên mạng, nghệ sĩ lưu lượng, dạo này cũng thua lỗ không ít, phim không được thẩm duyệt, số tiền đầu tư đều mất hết, không thu hồi được vốn, sự nghiệp chuyển ra nước ngoài cũng tan tành, Tần thị cũng tan tành”.
Nam Mẫn lắng nghe với vẻ mặt không cảm xúc, cô cũng không thấy bất ngờ gì với tất cả những việc này.
Cô ngước mắt nhìn Cố Hoành một cái: “Chẳng phải nói chỉ nghe kết quả thôi à, nhiều lời như vậy”.
Cố Hoành cười ngại ngùng một tiếng: “Cũng chẳng phải vì tâm trạng cô không tốt, nói chút chuyện phiếm cho cô vui mà”.
Vừa dứt lời, Nam Mẫn lấy một quả táo từ trong đĩa hoa quả, ném qua Cố Hoành.
Cố Hoành bắt lấy, cười tươi nói một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam”, rồi cắn một miếng.
Nam Mẫn không thèm để ý anh ta: “Còn có chuyện gì mới không?”
Cô nằm trong phòng bệnh hai ba ngày, cảm thấy người cũng sắp mọc lông rồi, tâm trạng bức bối muốn chết.
Thật không biết Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành nhiều năm như vậy, phải trải qua bằng cách nào?
Cố Hoành nói tiếp: “Bà Tần để mặc cho em trai của mình cho vay nặng lãi ở bên ngoài, vì không đòi được nợ, em trai bà ta đánh chết người, vào tù, còn liên lụy đến bà Tần, có lẽ cũng phải chịu trách nhiệm hình sự. Phùng Thanh thấy không dựa được vào Tần Giang Nguyên nữa, bèn đi phá thai, sau đó lấy một số tiền của Tần Giang Nguyên rồi bỏ chạy, dạo này Tần Giang Nguyên vẫn luôn nghe ngóng tung tích của cô, còn muốn vào khu vườn hoa hồng gặp Nam Nhã, ông K thả chó cắn anh ta một trận… chỉ có những việc này, cũng không còn chuyện mới gì khác”.
Nam Mẫn nghe vậy, cảm thấy thật chẳng ra sao cả.
Cố Hoành lại nói: “Ồ suýt thì quên, còn có một chuyện”.
“Chuyện gì?”
Cố Hoành nhìn Nam Mẫn, nhe răng cười: “Cô bị cấm túc”.
“…”
Nam Mẫn nghiêm mặt, cầm một chiếc bút trên bàn ném qua: “Nhóc thối, dám mang tôi ra đùa!”
Cố Hoành tránh sang bên cửa, vừa hay cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, chiếc bút suýt bay trúng trán của người đi vào, bị Dụ Lâm Hải tóm được.
Nam Mẫn nhìn khách không mời mà đến, sầm mặt, bất lực nói: “Sao anh lại đến đây?”
Nam Mẫn lớn thế này rồi, còn bị anh cả cấm túc.
Không chỉ là vấn đề thể diện, không được tự do mới khiến người ta bực mình nhất.
Cho nên tâm trạng của cô thực sự cũng không được tốt, thậm chí có thể nói là rất nóng nảy.
Nhìn thấy Dụ Lâm Hải bèn nổi nóng.