Trác Huyên lập tức chiếm giữ đỉnh cao của đạo đức, cô ta lên án mạnh mẽ Nam Mẫn: “Cô không biết xấu hổ!”
Nam Mẫn cười nhạo: “Cô mà cần thể diện? Cô cần thể diện quang minh chính đại làm tiểu tam? Nữ Hải Vương chơi chán rồi muốn tìm một người đàng hoàng không biết đến quá khứ của mình, đấy không phải tôi”.
Chân mày Dụ Lâm Hải nhíu lại.
Nữ Hải Vương là nói Trác Huyên? Người đàng hoàng là nói anh?
Trác Huyên nhanh chóng nhìn sang Dụ Lâm Hải, thấy vẻ mặt anh không tốt, trong lòng cô ta lại nôn nóng, cô ta không nhịn được bật khóc: “Anh Hải, anh đừng nghe cô ta nói bậy, tại sao em có thể là người như vậy chứ? Đều là Lộ Nam Mẫn bêu xấu em… Tôi, tôi đi tố cáo cô!”
“Tố đi, cô có đề xuất quyền lợi kiện tụng. Nhưng theo như tôi biết, nhà họ Trác các người bây giờ kiện cáo liên miên, thiếu nợ mấy trăm triệu còn chưa trả hết, không biết có tiền đóng phí luật sư không nữa, cần tôi cho mượn chút không?”
Nam Mẫn không thèm quan tâm đến uy hiếp của cô ta: “Lúc nào muốn kiện cứ nói tôi, đoàn luật sư của tôi bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi cô Trác hạ giá đến chơi”.
Cô chẳng buồn tiếp tục cãi vã với thứ phụ nữ chỉ biết đáng thương giả bộ thuần khiết này, cô đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều từ trên sân thượng đi xuống.
Trác Huyên bị Nam Mẫn chọc tức đến mức toàn thân phát run, quả thực cô ta nghĩ không thông, một thôn nữ xuất thân từ gia đình bình thường, không có bất kỳ chỗ dựa nào, nhờ vào cái gì mà hết lần này đến lần khác khiêu khích cô ta, lại còn nói ra câu ‘đoàn luật sư’, đúng là khoác mà không biết ngượng!
Cô tưởng rằng mình là thiên kim nhà giàu sao?
Đầu óc Trác Huyên bị tức đến chập mạch, hoàn toàn không ngờ một ‘thôn nữ’ làm sao biết lái máy bay trực thăng.
“Anh Hải, anh xem Lộ Nam Mẫn kìa, cô ta thật sự quá đáng!”
Trác Huyên đi tới trước mặt Dụ Lâm Hải, muốn anh là chủ cho mình: “Em mặc kệ, em nhất định phải mời luật sư tố cáo cô ta! Tố cáo cô ta xâm phạm quyền riêng tư, tổn thương danh dự của em, còn phá hỏng hôn lễ của chúng mình! Em phải cho nửa đời sau của cô ta ở trong cục cảnh sát!”
Đôi mắt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải liếc nhìn Trác Huyên mặt đầy nước mắt nhưng lại nghiêm mặt nặng lời, anh chỉ cảm thấy khuôn mặt xám trắng đan xen này từ lâu không còn là hình bóng trong trí nhớ của mình nữa.
Anh có thể bao dung sự quái đản và hư vinh của cô ta, nhưng anh không có cách nào tha thứ chuyện cô lợi dụng thành tâm của anh để lừa dối anh.
“Trác Huyên”, anh trầm giọng nói: “Chúng ta chia tay đi”. . Truyện Hài Hước
Đoàng.
Một tiếng sấm lớn nổ tung trên bầu trời xanh đen, giống như bổ thẳng vào gáy Trác Huyên, vương miện kim cương trên đầu vốn đã không chắc chắn giờ rơi xuống vang lên một tiếng “cộp”.
Cơn mưa kìm nén cả buổi sáng nay đã dần dần rơi xuống, người người tản đi, chỉ có Trác Huyên đứng trên sân thượng giống như bị điểm huyệt, cô ta tuyệt vọng nhìn bóng dáng lạnh lùng của Dụ Lâm Hải rời đi không một chút quyến luyến.