Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọng điểm con gái quan tâm thường kỳ lạ như vậy đó.

Quyền Dạ Khiên không kiên nhẫn nghe nổi nữa: “Sau đó thì sao? Các cô ấy lại đi đâu?!”

Dụ Lâm Hải kéo anh ta, biết rằng lúc này không thể nóng vội.

Anh cố gắng ổn định tâm tình, trấn an cô gái vừa bị hù dọa.

“Cô đừng có vội, suy nghĩ thật kỹ rồi từ từ nói”.

Cô gái thả lỏng cảm xúc rồi đáp: “Sau đó tôi thấy các cô ấy đi về phía suối nước nóng lộ thiên, nhưng tôi lại nghe rằng họ muốn đi tắm hơi, không biết có phải đi nhầm không?”



Cô ta cũng chỉ biết vậy thôi, cảm thấy hai người này đẹp trai, nhưng thật sự quá kinh khủng, không thể ghẹo được, nói xong liền vội vàng chạy mất.

Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên tâm loạn như ma, suối nước nóng lộ thiên sắp bị bọn họ lật tung lên rồi, không tìm được người thì làm sao đây?

Lúc này có một đôi tình nhân đến thanh toán, họ than phiền: “Điều kiện suối nước nóng lộ thiên của mấy người kém quá, bên cạnh còn có người đánh nhau, phiền chết đi được, chúng tôi mất hứng không tắm nữa”.

Dụ Gia Hàng vừa hay đứng trước quầy lễ tân, cậu ấy cười ôn hòa: “Thật ngại quá, có người đánh nhau? Có thể là chút xích mích nhỏ giữa các cặp đôi thôi, cái này cũng rất bình thường…”

“Bình thường cái gì cái gì chứ, không phải cặp đôi cãi nhau đâu, là đánh hội đồng”.

Người phụ nữ than phiền: “Hơn nữa nghe tiếng hình như là một đám đàn ông đánh hai người phụ nữ. Tôi nói này, chỗ các anh cũng thật loạn, sau này người ta làm sao tới đây?”

Một đám đàn ông đánh hai người phụ nữ?

Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên đồng thời ngẩng đầu, nhìn sang bên kia.

Hai mắt nhìn nhau: Xảy ra chuyện rồi!



Nam Mẫn và Lạc Ưu bị đưa lên xe, đeo bịt mắt, không biết đi đâu.

Dọc theo đường đi, Nam Mẫn nói không lo lắng là giả.

Giống như quay về năm mười bốn tuổi bị bắt cóc. . Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ trở‎ lại‎ tra𝐧g‎ chí𝐧h‎ ++‎ Tr𝑈mTru𝑦𝖊𝐧.𝙑𝙽‎ ‎ ++

Chẳng lẽ lịch sử một lần nữa lặp lại?

Nhưng nhóm người bắt cóc cô năm mười bốn tuổi đã bị bố và anh cả tiêu diệt gần hết, không chết cũng bị trục xuất ra nước ngoài, lẽ nào cá lọt lưới? Tên râu quai nón đó là ai?

Nhìn vừa xa lạ, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc.

Trác Huyên tại sao lại có thể liên hệ được với mấy người này?

Các loại nghi vấn cứ quanh quẩn trong lòng.

Lạc Ưu lười biếng mở miệng: “Tôi nói này các vị đại ca, chúng tôi chỉ đến tắm suối nước nóng thôi mà, người qua đường đơn thuần, vô tình đụng phải cảnh xuân của lão đại các anh, thật sự không cố ý, cần thiết gì phải làm ra chiến trận lớn vậy?”

“Im miệng!”

Một tên đàn em giận dữ nói: “Chỗ cho các cô nói à? Nói thêm câu nữa tôi cắt lưỡi các cô!”

“Được, không nói thì không nói”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK