Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Âm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp xốc đến mức phát ói thì bên tai đã vang lên tiếng cô, nhưng cô bé chỉ nghe thấy nửa câu sau, bèn gục xuống, ôm chặt lấy cổ ngựa, nghĩ chắc hôm nay cái mạng nhỏ này phải tiêu tùng rồi.

Cô bé nhắm mắt lại, thầm than trong lòng: Lão Tô ơi là lão Tô, con biết bố đã muốn đánh cho con một trận từ lâu rồi, nhưng bố không thể nhập vào con ngựa này trực tiếp lấy mạng con như thế được!

Con là con gái ruột của bố đấy!

Vó ngựa vẫn chạy lộc cộc, Tô Âm đang hoảng hốt thì chợt cảm nhận được sau lưng có một bàn tay to lớn đang kéo lấy mình, khiến cô bé sợ tới mức ôm cổ con ngựa chặt hơn chút nữa.

Bên tai vang lên giọng nói đầy khí phách: “Buông tay!”



Như một mệnh lệnh, giọng nói chân thật rất đáng tin.

Tô Âm sợ, khoảnh khắc đó cô bé cứ tưởng lão Tô tới cứu mình, lập tức nghe lời buông tay, sau đó cả người bay lên không trung, được Phó Vực giữ chặt, vững vàng ngồi lên lưng ngựa.

Ngay sau đó, Phó Vực giơ tay lên miệng huýt sáo một cái, con ngựa đen đang lao đi như bay lập tức dừng lại.

Tô Âm vẫn còn hoảng hốt, chưa thể hoàn hồn, nhìn “lão Tô” đã ngoan ngoãn đứng đó, cô bé choáng váng.

“Lão Tô” này cũng biết ức hiếp kẻ yếu quá nhỉ!

Cô bé đang nghệt mặt ra, thì bên tai vang lên giọng nói mỉa mai: “Cưỡi ngựa con mà cũng suýt ngã xuống được, em cũng bản lãnh đấy”.

“…”

Tô Âm khẽ mím môi, lại bĩu môi.

Cảm xúc sợ hãi vẫn chưa tan đi, lại nghe thấy câu mỉa mai như thế, cảm xúc tích góp lại từng chút từng chút từ khi cãi nhau với lão Tô bỗng chốc ngưng tụ lại, tuôn trào hết vào ngay lúc này, uất ức khiến hốc mắt cô bé ẩm ướt, cổ họng phát ra tiếng thút thít.

“???”

Phó Vực nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô bé, lưng bỗng chốc cứng đờ.

Ngay sau đó: “Oa…”

Tô Âm ngẩng đầu lên, khóc lớn.

“!!!”

Phó Vực giật mình hoảng hốt, giơ tay che miệng cô bé lại theo bản năng, kết quả lại chạm vào gương mặt đầy nước mắt: “…”

Không phải chứ? Khóc thật hả?

Nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt, hoàn toàn không thể kiểm soát được, như tuyến lệ bị hỏng mất rồi vậy, ấm ức không sao tả nổi.

Bấy giờ Phó Vực hết sức hoảng hốt.

Trước kia anh ta chưa từng sợ nước mắt của con gái, thích khóc cứ khóc, người xấu lại không phải là anh ta, lúc chia tay mà khóc hăng quá thì anh ta lại đập thêm mấy tờ chi phiếu, đập đến khi nào người đó ngừng khóc thì anh ta phủi mông chạy lấy người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK