Lạc Quân Hành ăn táo, ngước đôi mắt màu xanh lên nhìn cô một cái, cảm thấy cô em gái này đúng là không tim không phổi.
“Em có nhớ tên tiếng Trung của chị dâu em là gì không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi”.
Nam Mẫn nói: “Ngôn Hề đó”.
Nói xong, cô bỗng nhiên ngước đầu lên, quả táo cứ thế nằm trên miệng, vội vàng nuốt vào nên bị bản thân mình làm nghẹn: “Khụ khụ khụ…”
Lạc Quân Hành đưa tay khẽ vỗ lưng cho cô.
Quả táo được phun cái “phụt” ra khỏi miệng Nam Mẫn, rơi vào tay anh ta.
Lạc Quân Hành ghét bỏ nhíu mày, ném quả táo vào thùng rác, dùng khăn lau tay: “Em còn cái gì ghê tởm hơn nữa không?”
Nam Mẫn: “…”
Đâu có ai bảo anh hứng.
Chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ thôi, không đáng kể.
Quan trọng là!
“Thì ra chị dâu họ “Ngôn”, em cứ tưởng chị ấy họ “Thượng Quan”, hay là “Đoan Mộc” gì đó cơ, suy cho cùng cũng là thế hệ sau của nhà quý tộc mà”.
Nam Mẫn nghiêm mặt nói.
Lạc Quân Hành vô cùng bất đắc dĩ thở dài: “Bố nhỏ và mẹ thông minh như thế, sao lại sinh ra em ngốc như vậy?”
“Ai ngốc? Em thông minh lắm đấy”.
Chỉ là Nam Mẫn rất ít khi động não khi ở bên anh cả, có gì nói đó: “Chị dâu họ Ngôn, thế chị ấy với cơ trưởng Ngôn là?”
“Ngôn Hề là chị họ Ngôn Uyên”.
“Thì ra là thế”.
Nam Mẫn chợt hiểu ra: “Em nói mà, dáng vẻ họ có giống nhau lắm đâu. Nói thế tức là cơ trưởng Ngôn là em vợ của anh đấy hả?”
Lạc Quân Hành khẽ “ừm” một tiếng, lại nói: “Bọn anh cùng nhau đánh giặc, là chiến hữu”.
“Hai người cũng là chiến hữu nữa hả?”
Nam Mẫn kinh ngạc trợn mắt.
Lạc Quân Hành: “Cũng?”
“À, không có gì, chỉ là em… Nghĩ tới hai người khác”.
Quan hệ của anh cả với Ngôn Uyên cũng khá giống với Dụ Lâm Hải và Phó Vực, họ từng là chiến hữu kề vai chiến đấu, trong đó có những tình cảm không thể nói thành lời.
Chẳng qua, khác với tình huynh đệ bằng ngựa của Phó Vực với Dụ Lâm Hải, hai người này còn có cả tình nghĩa của anh rể và em vợ.