Quả thật Nam Mẫn không muốn nhắc tới sinh vật mang tên chồng cũ đó trong bầu không khí vui vẻ này để ảnh hưởng đến tâm trạng, bèn chuyển chủ đề.
“Gần đây cậu thế nào, tập luyện có cực lắm không?”
“Vẫn ổn ạ”.
Tư Triết uống ngụm canh gà: “Nhưng sau khi vào đội tuyển quốc gia, cường độ huấn luyện cũng tăng lên rất nhiều, không còn nhiều thời gian đến nhà hàng giúp một tay nữa”.
Mắt Nam Mẫn sáng ngời: “Vào đội tuyển quốc gia rồi ư?”
“Vâng”. Tư Triết gật đầu.
“Quá tuyệt vời, chúc mừng cậu! Tư Triết nhà chúng ta đúng là vĩ đại”.
Nam Mẫn vui vẻ bưng canh gà lên: “Nào, dùng canh gà thay rượu để chúc mừng cho cậu”.
Tư Triết thoáng kinh ngạc: “Chị cũng biết dùng mấy ngôn ngữ mạng đó hả”.
“Nói cái gì thế, tôi là người lướt trên con sóng 5G khổng lồ đấy”.
Nam Mẫn trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Tư Triết liên tục đáp dạ, cười bưng canh gà lên, chạm vào chén cô: “Cảm ơn chị”.
Nam Mẫn bảo cậu ta tập trung huấn luyện, bên nhà hàng không đủ người thì có thể thuê thêm, cứ để Tư Triết tập trung vào chơi bóng rổ, nấu ăn chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu: “Em cũng nghĩ thế”.
“Nhưng mà”, Nam Mẫn bỗng chuyển chủ đề: “Vẫn được phép hẹn hò nhé, nếu cậu thích bạn nữ nào đó thì có thể thử làm quen người ta”.
Tư Triết vừa mới uống một ngụm canh gà nghe thế thì suýt sặc.
“Xúc động cái gì thế?”
Đôi mi cong vút của Nam Mẫn hơi rung, cười tinh nghịch nói: “Xem ra là có chuyện gì đó”.
“Không có…”
Tư Triết xấu hổ cúi đầu, uống từng thìa canh gà nhỏ: “Bây giờ em chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, không tạo ra thành tích, không dám nói chuyện tình cảm”.
“Cùng theo đuổi cả sự nghiệp và tình yêu, cũng không phải không thể làm được”.
Nam Mẫn lại múc một bát canh gà cho cậu ta, khích lệ nói: “Nếu thích cô gái nào, thì mạnh dạn theo đuổi, điều kiện của chúng ta xuất sắc như vậy, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn đẹp trai có đẹp trai, còn sợ không theo đuổi được sao? Lần trước đến trường học của cậu, tôi thấy rất nhiều cô gái vây quanh cậu, cậu cứ chọn người nào cậu thích. Người ta nói tình yêu thời sinh viên là trong sáng chân thành nhất, đáng tiếc tôi chư từng được trải nghiệm”.
Thấy vẻ mặt tiếc nuối của cô, Tư Triết không sợ chết hỏi: “Tại sao, chị à, hồi chị đi học, không ai theo đuổi chị à?”
“Tôi không đến trường học”.
Nam Mẫn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lại nói: “Nếu không, chắc chắc nam sinh theo đuổi tôi phải chất đống cả sân bóng, có tin không?”
“Em tin”.