“Thằng bé Vực cũng dẫn ông cụ nhà mình tới, con bé Tô Âm ấy à, biết nó tới là vui như trẩy hội, học xong lập tức chạy tới nhà người ta”.
Dụ Phượng Kiều không nhịn được cười cười: “Nhưng mà bác sĩ Tô thì không thích, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, cả ông Phó cũng lạnh mặt theo, cuối cùng trút hết tức giận lên đầu thằng bé Vực”.
Bà ấy như người đứng hóng hớt không chê chuyện lớn, vui sướng khi người gặp họa cười vui vẻ.
Dụ Lâm Hải nghe mẹ mình kể chuyện nhà, có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhăn nhó của Phó Vực, bất giác cười theo.
Sau khi kết hôn, cô ta như biến thành một người khác, bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Hề trong các bữa tiệc xã giao, muốn trở thành bạn của vợ anh ta, Ngôn Hề cảm thấy hai người không mấy hợp ý nên vẫn luôn giữ khoảng cách.
Nhưng cô ta lại biết cách để che giấu, sự nhiệt tình và thân mật của cô ta khiến Ngôn Hề dần dà buông lỏng sự đề phòng, cô ta cũng bất đầu thường xuyên xuất hiện ở lâu đài Modu.
Lạc Quân Hành bận rộn công việc, không thể ở nhà mãi được nên đành phải nhắc nhở vợ mình cẩn thận hơn, ai nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng, người anh ta nói chính là phu nhân Mey kia.
“Cô ta từng tặng cho Ngôn Hề một viên ngọc bích, Ngôn Hề thích lắm, sau này mới biết được, viên ngọc đó được lấy ra từ trong miệng người chết”.
“Có một lần Ngôn Hề suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, vó ngựa đã bị kẻ nào đó động tay động chân, mà khi đó người ở bên cạnh cô ấy chính là Catherine Mey Brangues”. . Truyện mới cập nhật
Lạc Quân Hành ngậm một điếu thuốc, nhớ lại những gì từng xảy ra, đôi mắt lạnh lẽo lại trở nên xa xôi: “Em không biết đâu, thật ra anh với chị dâu em từng có một đứa con, nhưng đã sảy mất”.
Nam Mẫn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, chuyện này cô thật sự không biết!”
“Sảy mất ư?”
Giọng cô đông cứng hỏi: “Cũng là Mey giở trò quỷ ư?”
Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Không biết, anh đã điều tra nhưng không thể tìm được bằng chứng gì. Chỉ là từ đó về sau, Ngôn Hề bắt đầu xa lánh cô ta”.
“Lẽ ra nên tránh xa cô ta từ sớm!”
Nam Mẫn oán giận nói: “Ả đàn bà đó!”
Cô thật sự không hiểu, trên đời này có nhiều đàn ông như thế, tại sao vẫn có những người thích giành chồng của người khác vậy?
Giành được thì thơm ngon hơn ư?
Lạc Quân Hành hắng giọng nói: “Sau khi Ngôn Hề mất không bao lâu, chủ nhân của sơn trang Họa Minh, ông Brangues cũng chết không rõ nguyên nhân, Catherine Mey Brangues trở thành quả phụ. Có một ngày, cô ta đột nhiên chạy tới nói với anh rằng “vợ anh đã chết rồi, chồng em cũng không còn, cuối cùng chúng ta cũng có thể đến với nhau”. Cô ta bảo anh cưới cô ta, sơn trang Họa Mi chính là của hồi môn của cô ta”.
“Ha, quả nhiên là bệnh không nhẹ”.
Nam Mẫn căm tức nói: “Lẽ ra anh nên nói với cô ta, dù phụ nữ trên đời này chết hết thì anh cũng sẽ không đến với cô ta, bảo cô ta mau chóng từ bỏ đi!”
Giọng Lạc Quân Hành nhanh chóng chìm xuống: “Cũng không khác nhau là mấy, anh đã nói với cô ta như thế đó”.
“Thế nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý đồ ư?”