Mưa bay bay bao trùm cả thành phố trong không khí ẩm ướt, kéo cả tâm trạng con người cũng ẩm ương theo.
Nhớ đến bản hợp đồng, lòng Nam Mẫn khó chịu.
Tô Duệ ngồi hàng ghế sau xe, cách một chỗ ngồi với Nam Mẫn, bỗng nhiên thản nhiên lên tiếng: “Có những việc cần đối diện vẫn phải đối diện, trốn tránh cũng vô ích”.
Nam Mẫn quay đầu, nhìn thẳng bên má Tô Duệ, sau đó anh ta cũng quay đầu qua, nhướn mày nhìn cô một cái.
“Anh nói không đúng hả?”
Messuri dường như không hỏi chuyện giang hồ, nhưng tất cả những việc mà Tô Duệ muốn biết, không có chuyện gì là có thể giấu được tai mắt của anh ta.
Ba năm chung sống giữa cô và Dụ Lâm Hải, và xích mích hai tháng sau khi ly hôn, chắc chắn anh ta biết rất rõ.
“Anh nói rất đúng”, Nam Mẫn thản nhiên giật khóe miệng, lộ ra nụ cười giả tạo: “Nhưng em không muốn nghe”.
“…”
Tô Duệ không nhịn được cười hừ một tiếng, giơ tay gõ lên trán Nam Mẫn: “Con bé Tô Âm đều do em dạy hư nó, ngày nào cũng phải diss (cười nhạo) anh mới vui”.
“Này, cậu Tô còn biết tiếng anh cơ đấy, em cứ tưởng anh xuyên không từ cổ đại đến cơ”.
Tô Duệ không vui trừng mắt một cái: “Đừng chuyển chủ đề”.
Thấy không tránh được, Nam Mẫn chỉ đành nhìn thẳng vào mắt Tô Duệ, sau đó nói: “Anh, anh biết xuyên dạ róc xương là cảm giác thế nào?”
Tô Duệ nhìn cô sâu sắc, đáy mắt tối sầm.
“Em từng nếm thử, hai lần”.
Nam Mẫn nhàn nhạt hé miệng, sắc mặt còn u ám hơn sắc trời bên ngoài: “Cả đời này cũng không muốn trải qua lần thứ ba nữa”.
Tô Duệ nhìn Nam Mẫn, chỉ cảm thấy cổ họng như ăn phải một nắm cát, nghẹn đắng.
Anh biết cô nói đến hai lần nào.
Một lần, có lẽ là bố mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời.
Một lần khác, là Dụ Lâm Hải li hôn với cô.
Người yêu cô nhất và người cô yêu nhất, trong mấy năm ngắn ngủi đều biến mất khỏi thế giới của cô.
Chính vì vậy, từ một Nam Mẫn hư hỏng, hào sảng, bướng bỉnh trước đây biến thành một người lạnh lùng, lạnh nhạt, u sầu.
Tô Duệ bỗng lên tiếng: “Thực ra, em gả cho Dụ Lâm Hải ba năm đó, anh và A Hành từng đến thành phố Bắc thăm em”.
Lông mi Nam Mẫn khẽ run, bỗng quay đầu: “Anh và anh cả?”
“Ừm”.
Ánh mắt Tô Duệ như nước: “Anh ấy không yên tâm về em, cứ kéo anh đi thăm em”.