Tư Triết phát xong cũng không đi cướp, mà ghé đến bên cạnh Nam Mẫn, xem cô có thể cướp được bao nhiêu.
Vừa nãy Tư Triết cướp được hơn một ngàn, đã phát ra 999 đồng, chia thành mười hồng bao.
Nam Mẫn là người may mắn, ngón tay nhanh như cướp, nhưng vẫn không có vận làm giàu tốt như Tư Triết, không phải là người may mắn nhất, mà là… 0.01.
Cô ngẩn người.
Tư Triết cũng ngẩn người, sau đó cũng không nhịn được, “phì” cười một tiếng.
Nam Mẫn tức đến mức cho cậu ta một cái cùi trỏ.
Cười cái gì mà cười!
Cậu nhóc lại dám cười nhạo thái sư thúc của cậu ta, có tin cô dùng gia pháp không?
Những người may mắn cướp được hồng bao vui vẻ phấn khởi ra về, Nam Mẫn nhìn chằm chằm một đồng tiền mà không dễ gì mình mới cướp được, thở ra u oán, quả nhiên nỗi đau niềm vui của con người thật khác nhau.
Khi Đinh Danh Dương sắp ra về, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Tiểu sư thúc, sắp đến sinh nhật cô rồi phải không, sinh nhật năm nay định tổ chức thế nào? Muốn tổ chức tiệc không?
Trước đây sinh nhật của Nam Mẫn hầu như đều tổ chức ở nhà hàng Thực Vị, ba năm qua cũng không thể tổ chức cho cô, nhưng năm nay cô đã về thành phố Nam, đương nhiên phải tổ chức.
Tư Triết giật lông mày: “Chị, sắp sinh nhật chị à, lúc nào thế?”
“Ừm, ngày 10 tháng 6”.
Nam Mẫn đáp lại Tư Triết một câu, rồi quay đầu nói với Đinh Danh Dương: “Tôi vốn không định tổ chức, nhưng các anh không chịu, cứ muốn tổ chức, vậy cứ tổ chức đơn giản thôi. Lúc về tôi ghi một danh sánh cho chú, chú giúp tôi chuẩn bị nguyên liệu, đích thân tôi làm một mâm. Đến lúc đó chú phụ giúp tôi là được”.
“Được, không vấn đề”, Đinh Danh Dương đáp một tiếng.
Tư Triết vội nói: “Em cũng muốn giúp!”
Đinh Danh Dương trừng mắt: “Muốn cái gì mà muốn, chỗ nào cũng có mặt cậu. Tiệc sinh nhật của thái sư thúc cậu là tiệc gia đình, người ngoài không được tham dự, cậu ngoan ngoãn ở yên cho tôi, đừng gây loạn”.
Tư Triết nhỏ tiếng càm ràm một câu: “Con không phải người ngoài…”
“Còn cứng miệng!”, Đinh Danh Dương muốn dạy bảo học trò, lại bị Nam Mẫn ngăn lại: “Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đến mức trợn mắt phùng râu thế không”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt tha thiết của Tư Triết: “Vậy cậu đến đi, thời gian này sư phụ cậu cũng mệt rồi, vừa hay để chú ấy nghỉ ngơi”.
Tư Triết vui vẻ gật đầu: “Vâng!”