Dụ Trạch Vũ đã lập nhóm chat tên là “Nhóm không có anh cả”, ngoại trừ Dụ Lâm Hải, gần như tất cả nhà họ Dụ đều ở trong đó, họ lần lượt gửi lời chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn, nhưng đều rất ăn ý không nhắc đến Dụ Lâm Hải.
Nam Mẫn nhìn từng lời chúc, trong lòng khẽ thở dài.
Dù giữa cô và Dụ Lâm Hải có như thế nào, phần lớn người nhà họ Dụ đều đối xử tốt với cô thật lòng.
Con người cô ân oán rõ ràng, ai đối tốt với cô, cô đều ghi tạc trong lòng, người làm tổn thương cô, cô cũng sẽ không nhân nhượng.
…
Dụ Lâm Hải gõ cửa căn hộ số 77 ở Vân Thủy Gian.
Bây giờ số lần đến thành phố Nam ngày càng thường xuyên, nơi này dường như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của anh và Phó Vực.
Cửa phòng mở ra, Phó Vực ngậm một cái cánh gà xuất hiện ở cửa, anh ta mặc chiếc áo may ô màu đen, phía dưới mặc quần cộc đen, lộ ra đường cong bắp thịt.
Nhưng Dụ Lâm Hải không phải phụ nữ, anh không hề cảm thấy hứng thú, chỉ cảm thấy bình thường.
“Về sớm vậy?”
Phó Vực liếc đôi mắt hoa đào: “Xem ra chuyện tiến hành không quá thuận lợi rồi. Sao hả, gặp người ta rồi, xong được ăn bánh chưa?”
Nói chuyện không nên nói.
Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta, đi vào cửa, nhìn thấy gà rán và bia trên bàn trà, chân mày anh nhíu lại: “Tối rồi còn ăn thứ này, cậu muốn mập lên hả? Hay muốn bước vào tuổi trung niên sớm?”
Hai người châm chọc lẫn nhau.
Phó Vực nhảy đến trên ghế sofa, tiếp tục gặm cánh gà: “Cậu thì biết cái gì, ông đây tranh thủ lúc quá trình trao đổi chất còn nhanh thì ăn nhiều chút, nếu thật sự đến tuổi trung niên rồi thì muốn ăn cũng không dám ăn. Cậu có muốn ăn chút không?”
“Không muốn”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng từ chối, qua tủ rượu lấy một chai Whisky, xách cái hai ly qua.
Ánh mắt Phó Vực nhìn chằm chằm vào băng dán trên tay anh: “Tay sao đấy?”
Không đợi Dụ Lâm Hải lên tiếng, anh ta lại nói: “Chẳng lẽ cậu đã sử dụng khổ nhục kể gì với Nam Mẫn, ba mươi sáu kế cậu phải thay đổi chứ, đừng dùng mãi một chiêu, chó sói đến rồi thì ba lần không còn hữu hiệu rồi”.
“Không có”.
Tâm tình Dụ Lâm Hải bức bách, đừng nói khổ nhục kế gì đó, dù ở anh có mổ bụng trước mặt Nam Mẫn, chắc bây giờ cô cũng sẽ không thèm nhìn anh.
Anh giơ tay muốn rót rượu thì bị Phó Vực ngăn lại: “Trên người bị thương, uống rượu gì chứ, không sợ nhiễm trùng à”.
“Chút vết thương nhỏ này có tính là gì, không đáng ngại”.