“Mới đó đã tặng quà rồi mà còn nói là không phải hả?”
Hạ Thâm quyết tâm trêu chọc cô đến cùng.
Nam Mẫn không nhịn được ném cho anh ta một ánh mắt xem thường: “Anh à, anh ở trong giới giải trí lâu quá nên cũng bắt đầu trở nên hóng hớt rồi đấy, nhìn ai cũng thấy giống một đôi”.
Hạ Thâm chỉ mỉm cười, không tiếp tục bàn về chuyện này nữa.
Nam Mẫn chuyển sang hỏi chuyện của anh ta: “Anh với Thư Anh thế nào rồi?”
“Rất tốt”.
Hạ Thâm ăn ngay nói thật: “Đáng cố gắng để có được sự ủng hộ của gia đình, nếu như thuận lợi thì bọn anh định cuối năm nay kết hôn”.
“Thật ư?”
Nam Mẫn ngồi bật dậy, đôi mắt sáng rỡ lên: “Anh đã quyết định rồi ư?”
“Ừm”.
Hạ Thâm tươi cười như gió xuân, ánh mắt lại đầy kiên quyết: “Nhà chúng ta đều là người si tình, một khi đã xác định rồi thì có mất sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được”.
Tim Nam Mẫn bỗng chốc run lên không rõ lý do, trước mắt lại xuất hiện một bóng người, sau đó lòng lại đau nhói.
Ai dám nói điều đó là sai cơ chứ?
Nhưng chuyện lần này, có thể là ngoại lệ được không?
*
Chờ đến khi trời chạng vạng tối, Nam Mẫn cứ tưởng là người anh nào đó băng qua ngàn dặm đường tới cho mình một bất ngờ.
Thì đúng là bất ngờ thật, nhưng không phải là mấy ông anh, mà là bố.
Quý ngài Shelby, bố ruột của Lạc Quân Hành, bố lớn của cô, dáng vẻ đầy mệt mỏi do đường dài chạy tới lâu đài Modu, còn mang theo cả xe quà.
“Bố lớn!”
Nam Mẫn biết bố lớn đang nghỉ ngơi ở một thị trấn nhỏ, không ngờ ông ấy lại về, nhất thời vừa mừng vừa lo, hóa thành làn gió bay tới.
Ông Shelby áp má với Nam Mẫn, sau đó dùng vốn ngôn ngữ thiếu thốn của mình nói: “Con gái cưng, bố nhớ con chết mất!”
Hạ Thâm cũng cười đi tới chào hỏi ông ấy, hai người ôm nhau một phen.
Ông Shelby năm nay tuổi tác đã cao, gần sáu mươi rồi, tinh thần lại không tệ, là một ông lão vô cùng hài hước.
Ông ấy biết Nam Mẫn đến Birmingham nên cố tình chạy về.
Vừa nghe nói con trai mình cấm túc Nam Mẫn, gương mặt hiền từ lập tức thay đổi, trách mắng hành động như chủ nghĩa phát xít của Lạc Quân Hành.