Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Mẫn khẽ xì một tiếng: “Ai mà biết được”.

Anh em nhà họ nói chuyện với nhau, bỏ đi xa mặc kệ mấy người còn lại.

Đó giờ anh em nhà này không thích cái kiểu nói xấu sau lưng người khác, có gì cứ nói thẳng mặt, thế nhanh gọn lẹ hơn nhiều.

Mặt Trác Huyên bị cào một cái, cảm thấy hơi đau rát, lập tức thẹn quá hóa giận to tiếng nói: “Này, mấy người ăn nói cái kiểu gì thế? Mắng ai vậy?”

Trước mặt cô ta mà dám chửi thẳng mặt cô ta như thế, có hơi hống hách quá rồi đó!



Bầu không khí tiệc rượu bỗng chìm vào im ắng, chỉ có tiếng nhạc êm dịu lướt qua, Trác Huyên há miệng nói hơi to, khiến các vị khách đều giật mình nhìn về phía này.

Trác Huyên rất thích cảm giác được mọi người chú ý, cô ta đang định thừa thắng xông lên, gọi thêm vài tiếng nữa thì phục vụ đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa cô, tiệc rượu yêu cầu yên tĩnh, mong cô đừng nói chuyện lớn tiếng quá”.

“…”, cô ta giật mình, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt nhìn mình đều là… Ghét bỏ.

Sắc mặt cô ta bỗng chốc trở nên lúng túng.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, Nam Mẫn và niềm vui mới của cô đã đi rất xa rồi.

Mắng người xong lại bỏ đi, hơi quá đáng rồi đó!

Trác Huyên vừa tức giận lại uất ức, quay đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dụ Lâm Hải để trách móc thì thấy sau lưng không còn bóng dáng người đó nữa, mặt cô ta lại xụ xuống.

“Tìm anh Hải của cô hả?”

Phó Vực lại không đi, trong tay anh ta là ly rượu đỏ, trông có vẻ tốt bụng hỏi.

Trác Huyên biết Phó Vực là anh em tốt của Dụ Lâm hải, gia thế không tầm thường, mặt mũi cũng không đến nỗi nên tất nhiên cô ta sẵn sàng làm ra vẻ hiền lành để tạo ấn tượng tốt với anh ta, giơ tay vén tóc ra sau tai, “ừm” một tiếng,

“Anh Phó, anh có biết anh Hải đi đâu không?”

“Biết chứ”.

Đôi mắt hoa đào của Phó Vực nhếch lên đầy gian ác: “Tất nhiên là cút đến một nơi thật xa, tránh cho sự “đê tiện” của cô dính vào người rồi”.

“Anh…”, sắc mặt Trác Huyên chợt tái đi.

Phó Vực giơ ngón tay lên môi, “suỵt” một tiếng: “Ở nơi công cộng cấm ồn ào, cô cũng xuất thân từ dòng dõi quyền quý, không có ai dạy cho cô biết quy củ hả? Bản thân cô mất mặt thì cũng không sao, đừng liên lụy đến người khác hiểu không?”

Rõ ràng Phó Vực đang mắng cô ta không được dạy dỗ đàng hoàng, Trác Huyên tức giận đến mức muốn giơ tay tát Phó Vực một cái, lại bị anh ta dễ dàng giữ chặt cổ tay.

Vẻ mặt Phó Vực trở nên lạnh lùng: “Này cô Trác, cô nên biết chừng mực đi. Cô là bạch nguyệt quang của Lâm Hải chứ không phải là bạch nguyệt quang của tôi, cậu ấy nhường nhịn cô nhưng tôi thì không nhé!”

Vẻ mặt luôn cà lơ phất phơ đó bỗng chốc trở nên lạnh lùng không nói thành lời, cả đôi mắt hoa đào đa tình kia cũng hiện lên vẻ sắc nhọn, lạnh đến mức con người ta run rẩy.

Trác Huyên bị anh ta nói mà rùng cả mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK