Hai mươi phút sau.
“A!”
Một tiếng kêu la thảm thiết khác vang lên trong phòng lưu sản.
Cố Hoành và Nam Lâm nhận được tin lập tức chạy tới bệnh viện thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, như thể đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi, nghe rợn hết cả người.
“Chị cả”.
Môi Nam Lâm cứ run lên: “Chị hai, chị ấy…”
Mặt Nam Mẫn tái nhợt, lại không có biểu cảm gì, như đang trình bày một công thức của toán học: “Đứa bé không thể giữ lại được, sảy mất rồi”.
Trời ạ.
Nam Lâm không nhịn được che miệng lại, Cố Hoành ôm lấy vai cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Không sợ, không sợ”.
Nhìn xem, sinh mệnh yếu ớt như vậy đấy.
Chỉ cần nhấc chân đá một cái, một cái thai tám tuần đã mất đi rồi.
“Cố Hoành”.
Nam Mẫn bỗng nhiên nặng nề mở miệng.
Cố Hoành vội vàng đáp lời, đi tới hỏi cô muốn căn dặn điều gì.
“Tình hình của tập đoàn Tần Thị bây giờ thế nào rồi”, cô lạnh lùng hỏi.
Cố Hoành quan sát sắc mặt Nam Mẫn, không dám nói úp mở một lời, anh ta biết boss muốn nghe cái gì, ngàn lời vạn chữ chỉ hóa thành một câu…
“Chỉ cần tôi ra tay thì họ sẽ phá sản bất kỳ lúc nào”.
“Thế anh còn chờ cái gì?”
Nam Mẫn khẽ ngước mắt lên, đuôi mắt đỏ ửng, giọng nói lạnh giá đến tận xương: “Chờ nó sinh con hả?”
Cố Hoành chợt rùng mình, vội vàng gật đầu: “Rõ, tôi làm ngay!”
Nhưng Tần Thị còn chưa kịp phá sản thì Tần Văn Quân và bà Tần đã tìm tới tận nơi hỏi tội.
Bọn họ vừa đưa con trai Tần Giang Nguyên vào phòng phẫu thuật để nối lại cái tay và xương sườn đã gãy, nghe nói Nam Mẫn cũng đang ở bệnh viện nên nổi giận đùng đùng chạy tới.
“Nam Mẫn!”
Bà Tần đau lòng cho con trai đến đỏ cả mắt, vứt đi dáng vẻ cao quý và phẩm chất đã được rèn luyện suốt nhiều năm, như một ả đàn bà chanh chua chỉ vào Nam Mẫn mắng:
“Con sao chổi khắc chết cha chết mẹ này, con tao làm gì đắc tội mày mà mày lại đánh nó thành như vậy? Có tin tao báo cảnh sát bắt mày hay không!”
Nam Lâm không thể nghe lọt tai, chắn trước mặt Nam Mẫn: “Bà Tần, giữ cái miệng sạch sẽ chút!”
Nam Mẫn ngồi trên ghế dài, nở nụ cười vô tình, giọng nói đầy chậm rãi: “Giữ cho anh ta cái mạng chó đó đã là nhân từ lắm rồi đấy. Tôi có thể bảo đảm, anh ta không thể sống qua mùa thu năm nay”.
Lời này quá độc ác, bà Tần suýt chút nữa bị cô chọc tức cho ngất xỉu, chủ tịch Tần cũng thay đổi sắc mặt.
“Nam Mẫn, cô ngang ngược quá rồi đó!”