Lâm Dụ Hải bèn nói thẳng: “Tôi hy vọng cô có thể giao cho chúng tôi dự án khách sạn của trường đua ngựa”.
Nam Mẫn khẽ cười: “Khách sạn suối nước nóng là con đường thương hiệu mà mấy năm nay tổng giám đốc vẫn luôn cố hết sức gây dựng, nhưng vì đầu tư quá lớn, thu lợi nhuận lại chậm, vẫn chưa có được sự công nhận của hội đồng quản trị, hiện giờ bước đi khó khăn. Anh đã nhằm chuẩn dự án trường đua ngựa này, nắm giữ cổ phần ít nhất, lại đi thầu với gần một nửa số vốn, sở dĩ hạ thấp giá trị bản thân, không phải vì lấy lòng tôi, mà để thực hiện kế hoạch thương hiệu của anh, đúng không?”
Cô nói thẳng như vậy, nói ra dã tâm và ý đồ của anh, khiến Dụ Lâm Hải có chút khó xử.
Sắc mặt anh trầm tĩnh, thản nhiên: “Tổng giám đốc Nam, tôi cũng là người công tư phân minh, sẽ không dùng dự án trong việc làm ăn để lấy lòng người khác. Mọi người hợp tác là vì đôi bên cùng có lợi, cô nói phải không?”
Anh lại nói: “Khách sạn suối nước nóng của Dụ thị, tuy vẫn chưa hoàn toàn có thương hiệu, nhưng tổng giám đốc Nam cũng biết nó rất nổi tiếng rồi đấy, tôi tin, có nó thì sẽ có lợi cho định vị tổng thể của trường đua ngựa”.
Nam Mẫn thản nhiên cười: “Tổng giám Dụ hiểu lầm rồi, nếu anh thực sự cố ý lấy lòng tôi, ngược lại sẽ khiến tôi cảm thấy gáng nặng, như vậy là tốt nhất. Tôi tin, khách sạn suối nước nóng sẽ trở thành một thương hiệu khách sạn cao cấp nổi tiếng”.
Cô đẩy hợp đồng đã in sẵn cho Dụ Lâm Hải, đưa bút: “Chúc ước mơ của tổng giám đốc Dụ thành sự thực, chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Dụ Lâm Hải nhìn nụ cười thương mại trên gương mặt cô, trong lòng nặng nề.
Nếu nói sau ly hôn Nam Mẫn thường xuyên khiến Dụ Lâm Hải cảm thấy bất ngờ, nhưng dáng vẻ cô làm việc lại khiến anh bất ngờ nhất.
Dụ Lâm Hải không phải chưa từng tiếp xúc với nữ tổng giám đốc, nhưng phần lớn ấn tượng bà chủ để lại cho anh, hoặc là làm việc theo tình cảm, hoặc là mạnh mẽ lý trí, không ai giống như Nam Mẫn, cương nhu đầy đủ, thẳng thắn bộc trực.
Hơn nữa, cô hiểu rõ những việc anh muốn làm hiện giờ, hơn nữa còn nói trúng mục đích của anh.
Nếu trước đây chỉ là tai nghe, thì bây giờ thực sự là mắt thấy.
Anh vẫn luôn đánh giá thấp vợ của anh.
Trong lòng Dụ Lâm Hải có trăm cảm xúc đan xen, nhận lấy hợp đồng cô đưa, trực tiếp mở đến trang cuối cùng, đặt bút định ký tên.
Nam Mẫn uống trà, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng vội ký tên, tổng giám đốc Dụ có thể đọc kỹ chi tiết hợp đồng trước, xác nhận không vấn đề rồi ký cũng không muộn”.
“Không cần, tôi tin tổng giám đốc Nam sẽ không hại tôi”, Dụ Lâm Hải ký tên của mình, và lấy con dấu hoa hồng ra, ấn vào hộp mực, đóng “Dụ Lâm Hải” bên cạnh.
Đồng tử của Nam Mẫn co lại, cô không ngờ anh lại mang theo bên mình con dấu mà cô tặng anh.
Anh đang làm gì vậy? Đánh bài tình cảm ư?
Không giống tác phong của anh.
Nếu anh đã lấy ra, đương nhiên Nam Mẫn cũng sẽ không giả bộ như không nhìn thấy.