Không lẽ… anh thực sự quay lại nghề cũ, bẻ khóa tập tin mã hóa của cô?
Nam Mẫn miên man bất định đưa ra kết luận này, cô chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng trào một luồng khí bí bách, nhưng tất cả chỉ hoá thành một câu hỏi lạnh như băng: “Anh điều tra được những gì rồi?”
“Cũng không được tính là quá nhiều”, Dụ Lâm Hải dịu giọng đáp: “Tôi biết em có năm người anh trai, đều là anh em cùng mẹ khác cha, Bạch Lộc Dư là người anh trai nhỏ nhất của em”.
Con ngươi Nam Mẫn u ám đi vài phần.
Dụ Lâm Hải tiếp tục: “Quyền Dạ Khiên là anh hai của em, về phần Hạ Thâm hẳn là anh ba của em. Cho đến nay tôi mới chỉ gặp được ba người này, còn có anh cả và anh tư của em thì chưa”.
Gương mặt Nam Mẫn xám ngắt.
Tại khoảnh khắc này, cô cảm thấy bản thân giống như người nửa trong suốt trước mặt Dụ Lâm Hải, tập tài liệu đó ghi lại tất cả cuộc đời và thân thế của cô, cô không biết rốt cuộc anh đã phá giải được bao nhiêu.
Nhưng ngay cả việc cô có năm người anh trai cùng mẹ khác cha anh cũng đã biết, điều này cho thấy anh đã phá vỡ tầng thứ ba của hệ thống phòng thủ.
Mới mất bao nhiêu thời gian… Tên này không phải là mời viện trợ từ bên ngoài đó chứ?
Cô nheo mắt trầm tư, thật lâu sau từ giữa hai hàm răng mới nặn ra một câu: “Anh tìm Phó Vực giúp đỡ à?”
“Ừm”, Dụ Lâm Hải không giấu giếm, cũng chẳng do dự bán đứng người anh em của mình: “Tôi chỉ công phá hai tầng, tầng thứ ba Phó Vực giúp đỡ tôi phá bỏ”.
Trong lòng Nam Mẫn hừ lạnh một tiếng, cô biết trong chuyện này không thể thiếu phần của Phó Vực.
“Tên nhóc này đúng là chưa thụt nghề mà”.
Nam Mẫn thốt ra câu này với giọng điệu vô cùng châm chọc, nhưng lọt vào tai Dụ Lâm Hải lại giống như cô đang khen ngợi Phó Vực vậy, anh không kìm được có chút ghen tị, thấp thỏm nói: “Hai tầng hệ thống phòng ngự đầu tiên đều là do tôi tự mình công phá”.
“Vậy thì thế nào, tôi còn phải khen anh tài giỏi à?”
Nam Mẫn khó chịu trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó câu lên khóe môi mà chế nhạo: “Anh muốn điều tra thì điều tra, tôi ngăn cản không nổi anh, nếu anh thực sự có thể bẻ khóa hệ thống phòng ngự mười tầng đó, coi như anh có bản lĩnh”.
Nét mặt Dụ Lâm Hải khẽ ngưng đọng.
Anh tiêu tốn không ít thời gian và sức lực mới nhặt nhạnh lại được những điều từng học được trong quân đội trước đây, tưởng chừng chỉ cần mở ra hồ sơ là được nhưng chẳng ngờ Nam Mẫn lại gia cố thêm rất nhiều mật mã vào từng trang hồ sơ đó.
Công nghệ máy tính không phải là thứ một sớm một chiều có thể thành thạo, khi anh bẻ khóa tới tầng thứ thì dù làm thế nào tiếp theo cũng không thể vượt qua hàng rào được nữa, vì nóng lòng chỉ đành kéo Phó Vực tới trợ giúp.