Lạc Ưu suy nghĩ: “Tôi cảm thấy, cô nói rất đúng”.
Cô ấy còn nghiêm túc hơn Nam Mẫn: “Chủ yếu là gen của nhà các cô thực sự quá xuất sắc, bỏ lỡ thì thật tiếc. Vậy bây giờ tôi gọi điện cho anh hai Quyền, nói với anh ấy, tôi đồng ý”.
Nam Mẫn ngẩn người: “… Đồng ý, cái gì?”
“Cầu hôn”.
Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp: “Chẳng phải anh ấy nói muốn lấy tôi làm vợ mà”.
Nói xong định lấy điện thoại ra.
“Ấy, đợi đã!”
Nam Mẫn nắm tay của cô ấy, nở nụ cười mỉm gượng gạo, điên cuồng ngầm ra ý: “Có phải chúng ta quá kích động rồi không?”
“Quá qua loa phải không?”
Lạc Ưu rất nghiêm túc nhìn Nam Mẫn: “Hình như hơi nhanh”.
Nam Mẫn gật đầu: “Đúng”.
Cũng may cô ấy còn có chút lý trí.
“Vậy hay là, ngày mai?”
“Ngày mai?”
“Đúng, ngày mai tôi trả lời anh ấy sau”.
Lạc Ưu tỏ vẻ mặt nghiêm túc cất điện thoại đi, ngồi khoanh chân trên ghế giám đốc, tiện tay nhét điện thoại xuống mông: “Tôi là con gái, không thể không từ tốn, ngày mai đồng ý anh ấy sau”.
Nam Mẫn cảm thấy đầu ‘choang’ một tiếng.
Cô giật khóe môi, không nhịn được khen ngợi Lạc Ưu: “Quả nhiên rất từ tốn”.
Lạc Ưu rất hài lòng với quyết định của mình, vỗ mông đứng lên: “Cứ vậy đi, cô thu dọn xong, chúng ta ra ngoài chơi đi?”
“…Được”.
Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu với vẻ mặt phấn khởi rạng rỡ như ánh mặt trời khoác vai mình, ngẩng cao đầu sải bước đi ra ngoài, cảm thấy vừa vui mừng vừa buồn thay cho anh hai.
Vui mừng vì cuối cùng anh hai nhà mình sắp lấy được cô vợ ngốc… à không, xinh đẹp.
Buồn vì xem ra anh ta lại sắp chảy máu rồi.
Lần này là công lao của cô, phải thịt anh ta một trận tử tế!
…
Thành phố Nam có rất nhiều chỗ vui chơi, ba ngày ba đêm đi không hết.
Vốn dĩ Nam Mẫn định đưa Lạc Ưu đi khai thông mấy nơi ăn ngon thú vị ở đây, kết quả phần lớn chỗ đáng đi thì Lạc Ưu đã cùng Quyền Dạ Khiên đến chơi rồi.
Chẳng trách hai ngày trước, tối nào cũng về muộn, xem ra đúng là đã chơi hết rồi.
Thấy màn đêm sắp buông xuống, Nam Mẫn suy nghĩ: “Hay là tôi dẫn cô đến một nơi khá kích thích chơi?”